Lúc Phương Linh tỉnh lại, đập vào mắt cô là bức tường trắng xóa cùng mùi thuốc khử trùng chỉ có ở bệnh viện. Số cô cũng thật tốt, nhát dao đó vẫn không khiến cô chết được.
Bà Loan túc trực cả đêm ở bên cạnh thấy con gái tỉnh lại vội quan tâm hỏi.
"Linh, con tỉnh rồi, có thấy đau ở đâu không?"
Phương Linh khẽ lắc đầu, chắc vẫn còn thuốc tê nên cô không cảm thấy đau lắm.
Bà Loan lúc này mới thở phào nhẹ nhõm, bà đưa tay vuốt tóc cô sang một bên.
"Sao con lại làm ra chuyện ngốc nghếch như vậy?" Bà Loan đau lòng nhìn con gái.
Phương Linh nhớ lại đêm hôm qua, lúc đó cô thực sự cũng không biết bản thân mình lấy dũng khí ở đâu ra mà dứt khoát đâm chính mình như vậy. Lúc đó cô chỉ có một suy nghĩ nếu cô chết rồi thì mọi chuyện sẽ chấm dứt, không còn phải giày vò lẫn nhau nữa, một mạng kia của anh cô cũng sẽ trả lại. Nhưng khi thấy cơn đau truyền đến, máu tươi đầm đìa cô lại sợ hãi, mẹ cô chỉ còn một mình, không có cô bà biết làm sao? Cô cũng rất sợ phải từ biệt thế giới này, đến cùng khi đối diện với cái chết ai cũng sẽ sợ hãi, cũng sẽ hối hận.
Phương Linh yếu ớt nắm lấy bàn tay nhăn nheo của mẹ, khóe mắt cô đỏ lên.
"Con xin lỗi." Phương Linh mấp máy môi, giọng nói có hơi khàn khàn.
Bà Loan cũng không nhịn được rơi nước mắt. Bà vuốt ve gương mặt xanh xao của cô, thương xót nói.
"Con không có lỗi gì hết, chỉ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-idol-bao-gio-minh-cong-khai/1137796/chuong-96.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.