Chương trước
Chương sau
Ngày hôm sau, tiết học kết thúc, tôi đã nói cho Tâm Đồng biết chuyện này.
"Cái gì? Bạn đã nói cho giáo sư Lạc biết?" Tâm Đồng kêu to.
Tôi nhìn xung quanh, một số sinh viên đang nhìn chúng tôi, suy nghĩ không biết chuyện gì đang xảy ra.
"Bạn nói nhỏ một chút, nhiều người không biết còn tưởng chúng ta cãi nhau đấy." Tôi còn nói: "Tiết trước, mình định nói cho bạn biết, nhưng mà bạn vắng mặt."
Trên lớp chúng tôi cố định chỗ ngồi, không giống các sinh viên trường khác cố thể ngồi chỗ nào tuy thích; trường của chúng tôi nổi danh là nghiêm khắc, rất nhiều sinh viên phàn nàn không ngớt.
"Giáo sư Lạc có tức giận hay không?" Cô hạ thấp giọng hỏi.
"Bạn nghĩ sao?"
"Biểu hiện như thế nào?" Khuôn mặt u sầu hỏi tiếp: "Giáo sư Lạc có nói mình cái gì không?"
Nói? Muốn nói gì? Tôi buồn cười nhìn cô, Tâm Đồng cũng không tránh khỏi một chút lo sợ, anh căn bản không trách cô ấy, còn quan tâm cô ấy có sao không.
"Anh ấy nói bạn........."
Tôi cố ý dừng một chút, chỉ thấy Tâm Đồng vẻ mặt khẩn trương mà xem xét tôi: "Nói mình cái gì?"
Tôi thong thả, chậm rãi nói: "Nói bạn có bị sao không, về sau đi xe phải cẩn thận một chút."
"Hả? Không phải mắng mình hả?"
Tôi gật đầu.
Tâm Đồng như chút được gánh nặng, lập tức oa oa kêu to: "Vậy giáo sư Lạc còn tức giận không?"
"Bạn định tra tấn lỗ tai mình đấy à?"
"A! Mình không cố ý." Tâm Đồng cười cười nói.
"Anh thực sự có tức giận, nhưng là tức giận với mình, chứ không phải với bạn." Tôi nói ra nguyên nhân anh tức giận.
"Là như thế hả. Xem ra trước đó chúng ta lo lắng vô ích." Tâm Đồng cười nói.
Tâm Đồng đang nói, thì điện thoại tôi vang lên.
"Tiểu Tuyết, anh đang ở bãi đỗ xe, em ra đây anh chở em đi ăn trưa."
"Buổi chiều không phải anh có lớp sao?"
"Hai giờ, thời gian còn đủ, em mau ra đây."
"Vâng." Tôi liền cúp điện thoại.
"Giáo sư Lạc gọi tới?" Tâm Đồng tò mò hỏi.
Tôi thu dọn đồ đạc trên bàn. "Ừ, anh muốn dẫn ta đi ăn."
"Vậy hả!" Giọng nói tràn đầy hâm mộ.
"Bạn có muốn đi chung không?" Tôi mở miệng mời Tâm Đồng.
"Có thể chứ?" Ánh mắt sáng ngời, nhưng lập tức lại rũ xuống. "Minh đi xe máy làm sao bây giờ?"
Thiếu chút nữa tôi quên, Tâm Đồng đi xe gắn máy.
"Trước tiên chúng ta đi ăn, sau đó Lạc sẽ quay trở về trường vì có lớp, bạn cùng anh quay về trường, như vậy được không?"
Tôi nói ra ý tưởng, hỏi ý kiến Tâm Đồng.
"Cứ làm như thế đi." Tâm Đồng cao hứng trả lời.
"Chúng ta đi thôi."
Tới bãi đỗ xe, anh đang ở trên xe chờ chúng tôi. Tôi lôi kéo Tâm Đồng rất nhanh chui vào xe, sợ bị người khác nhìn thấy.
"Giáo sư Lạc, tôi phụ trách làm bóng đèn." Nghe ra trong lời nói có ý đùa cợt.
Anh quay đầu lại nhìn Tâm Đồng. "Nhất định Tiểu Tuyết mời người phụ trách." Nói xong, anh nhìn qua tôi, tôi nhìn anh mà cười.
"Muốn ăn cái gì?" Tôi quay lại mỉm cười hỏi.
"Nếu Tâm Đồng đi cùng, chúng ta đi ăn món Nhật thế nào?"
"Được! Được! Giáo sư Lạc chúng ta đi ăn món Nhật." Tâm Đồng vui vẻ mà nói, cũng không quên nịnh hót. "Giáo sư Lạc, anh thật là tốt."
Một bữa ăn có thể nhìn ra một người tốt được sao? Tôi đối với phản ứng của Tâm Đồng chỉ cảm thấy buồn cười. Vì không để cho Tâm Đồng mất hứng, tôi đương nhiên cũng đồng ý.
"Quyết định như vậy đi."
Anh khởi động xe, chở chúng tôi đến nhà hàng Nhật nổi tiếng.
Hai mươi phút sau, chúng tôi thoải mái hưởng thụ ngồi ăn.
"Hôm nay nhờ phúc của Giang Tuyết, mà mình mới có thể ngon như thế này. Tâm Đồng vừa ăn vừa nói. "Nếu không, không nỡ bỏ tiền ăn đồ đắt tiền như thế này."
"Vậy hôm nay thỏa thích, mà ăn cho đủ đi." Anh mỉm cười nói.
Tâm Đồng cảm động tột đỉnh, nhìn tôi đang ăn xà lách nói: " Giang Tuyết, bạn thật sự may mắn khi lấy được chồng là giáo sư Lạc đây."
Tôi chưa bao giờ biết Tâm Đồng dễ lấy lòng như thế. Nhưng tôi nhớ lúc trước Tâm Đồng rất yêu thích giáo sư Lạc, còn lôi kéo tôi tới dự thính lớp của anh.
Đối với Tâm Đồng tôi không nên tiếng, cũng không thể nói: Đúng vậy ! Chính mình tranh thủ lấy được người chồng này rất tốt.
"Được rồi, nghe Tiểu Tuyết nói hai người xảy ra tai nạn, em có sao không?"
"Ách...... Không sao." Tâm Đồng chột dạ không thôi.
Tôi ở một bên cười, anh thật sự vạch áo cho người xem lưng!
"Tối hôm qua tôi mang Tiểu Tuyết đi bệnh viện, tôi nghĩ em cũng nên đi khám xem." Anh hoàn toàn không phát hiện Tâm Đồng chột dạ chỉ dám cúi đầu mà ăn.
"Em sẽ đi."
Nhìn Tâm Đồng ăn, tôi sợ cố ấy sẽ ăn đến nghẹn mất, tôi vội vàng ngăn lại.
"Tâm Đồng ăn chậm thôi, Lạc không trách bạn."
Anh đúng là không hiểu ra sao.
"Tâm Đồng sợ anh trách cô ấy chở em gây ra tai nạn." Tôi nói rõ với anh.
Anh hiểu được mỉm cười nói. "Tâm Đồng, em yên tâm, tôi biết rõ đây không phải là em cố tình hơn nữa em cũng bị thương, tôi làm sao trách em được."
Tâm Đồng thở nhẹ nhõm. "Nghe giáo sư Lạc nói thế, em đây có thể không hổ thẹn mà ăn rồi." Tâm Đồng nói xong ăn càng nhiều.
Tôi cùng anh cười ra tiếng.
Sau khi ăn uống no.....
"Tiểu Tuyết, anh vốn định dùng cơm xong đưa em về nhà rồi mới quay về trường học, nhưng mà hiện tại thời gian chỉ sợ không được."
Nhìn đồng hồ trên tay đúng một giờ rưỡi.
"Không sao. Anh đưa em đến trạm tàu điện ngầm gần nhất, em có thể tự một mình về." Trên đường đi tới đây, tôi đã nói qua với anh ăn xong Tâm Đồng sẽ cùng anh về trường để lấy xe.
"Em phải đi cẩn thận." Anh lo lắng dặn dò tôi.
"Vâng."
"Vậy đi thôi."
Anh đi trước trả tiền, mà tôi cùng Tâm Đồng đi phía sau.
"Tiểu Tuyết, giáo sư Lạc đối với bạn thật tốt." Tâm Đồng cầm tay tôi.
"Ừ." Tôi cười gật đầu.
"Nhìn bạn cười hạnh phúc như thế, làm mình hâm mộ muốn chết." Tâm Đồng bĩu môi. "Không hiểu được bạn làm thế nào mà giáo sư Lạc động lòng với bạn."
Câu hỏi này làm tôi bối rối.
Tôi thật sư không biết sao anh lại động lòng với tôi nữa? Anh tiếp nhận tâm ý của tôi, nhưng tôi lại không biết anh vì sao lại chấp chận tâm ý của tôi.
Thấy tôi trầm mặc không nói, Tâm Đồng quơ quơ cánh tay tôi: "Làm sao vậy?"
"Không có gì."
Anh thanh toán xong, chúng tôi đi ra khỏi nhà hàng.
☆     ☆     ☆
Mùa xuân ấm áp quay lại.
Nhà trường cho chúng tôi nghỉ xuân, nhưng nghỉ xuân này bên trong có một trong những ngày lễ quan trọng của Trung Quốc --- Lễ tảo mộ, cha mẹ của anh, cha mẹ chồng của tôi, cũng không quên tổ tiên, từ nước ngoài bay trở về tảo mộ.
Sáng sớm, chúng tôi đi đến mộ viên.
Bình thường nghĩa trang không có một bóng người, cảm giác âm u, ngày hôm nay rất nhiều người, toàn bộ đều là dòng họ cùng nhau đi tảo mộ.
"Tiểu Tuyết, con học tập đi, năm sau còn cùng Thiệu Nông đến đây bái lạy." Mẹ chồng dặn dò tôi.
Cha mẹ chồng đều giống anh gọi tôi như vậy.
Tôi đáp ứng trả lời. Kể tử khi kết hôn, bây giờ tôi mới có ý thức làm một người vợ, cẫn còn rất nhiều việc cần phải học.
Quét xong mộ cũng đã dần trưa, không kịp về làm cơm trưa, vì vậy Lạc đề nghị tìm một nhà hàng ăn cơm trưa.
"Cha me, ăn đi." Anh đưa đĩa rau cho hai vị lão nhân.
"Con đừng lo lắng cho chúng ta, muốn ăn chúng ta sẽ tự lấy ăn, con chăm sóc tốt cho bản thân là được rồi." Mẹ chồng luôn luôn đặt con lên đầu tiên.
Nhìn thấy mẹ chồng cùng anh vui vẻ, tôi không khỏi nhớ tới mẹ của tôi. Nếu mẹ còn sống trên đời này, chắc chắn tôi cũng được mẹ yêu thương như thế sao?
Nhưng trên đời này không có từ "nếu", sẽ không thành sự thật.
Phút chốc, trong chén tôi đầy đồ ăn.
Là mẹ chồng! "Tiểu Tuyết, con ăn nhiều một chút, nhìn con gầy như thế, không có chút thịt nào."
Một cỗ cảm động từ đáy lòng dâng lên, mặc dù là một hành động nhỏ, tôi lại cảm nhận được tình thương của một người mẹ đã sớm mất đi. Là mẹ chồng phát hiện ra tâm tư của tôi sao? Cho nên mới để cho tôi lại lần nữa cảm nhận được tình yêu thương của một người mẹ...............
"Cảm ơn mẹ." Hốc mắt phiến hồng, bên cạnh anh lén lút cầm tay tôi.
Ở một bên cha chồng mở miệng nói: "Thiệu Nông con không được thừa dịp không có chúng ta ở đây mà khi dễ Tiểu Tuyết nha!"
"Tiểu Tuyết là vợ con, làm sao con dám bắt nạt được." Anh bất bình nói: "Tiểu Tuyết, em nói đi anh có bắt nạt em không?"
"Lạc đối với con tốt lắm, sẽ không bắt nạt con." Tôi thay anh cam đoan.
"Có cho nó cũng không dám." Cha chồng cười lớn.
Anh nghiêng đầu nói với tôi: "Em xem cha mẹ thương em nhiều như vậy."
Tôi nở nụ cười, tôi vui vẻ khi thật may mắn có được cha mẹ chống tốt như vậy.
"Tiểu Tuyết, cha mẹ sống bên nước ngoài nhiều năm, về Thiệu Nông, cha mẹ giao nó cho con." Mẹ nghiêm túc mà nói.
"Vâng."
Nói đến việc này, tôi khá xấu hổ. Cho tới nay, đều là anh chăm sóc tôi tương đối nhiều; vai trò của người vợ kia, tôi cũng không xứng đáng. Nhưng mà, tôi cũng đáp ứng với mẹ.
"Đúng rồi, Tiểu Tuyết năm nay con tốt nghiệp phải không?" Cha chồng hỏi.
"Vâng. Tháng Tám con tốt nghiệp."
"Sau khi tốt nghiệp, con có tính toán gì chưa?"
"Con còn chưa có nghĩ đến." Tôi luôn luôn hao tâm tổn trí cho chuyện này.
Mẹ chống chen vào nói: "Còn tính toán cái gì? Dù sao Thiệu Nông cũng làm nuôi Tiểu Tuyết mà."
"Đàn bà tầm nhìn hạn hẹp." Cha chồng bĩu môi.
Mẹ chồng nhìn cha chồng một cái kinh thường. "Anh biết cái gì?" Lại tiếp tục hướng về phía tôi nói: "Tiểu Tuyết, con dự định khi nào mang thai hả?"
Mang thai? Tôi cảm thấy chút kinh ngạc.
Sau khi kết hôn, cho tới bây giờ tôi chưa từng nghĩ tới vấn đề này, anh cũng không đề cập đến chuyện này với tôi, tôi cũng không biết trả lời mẹ chồng như thế nào, tôi liền nhìn anh cầu cứu.
Anh nháy mắt muốn tôi an tâm, sau đó mới nói: "Mẹ, Tiểu Tuyết còn trẻ, không cần vội, hai ba năm sau rồi nói."
Tôi thấy vẻ mặt của mẹ vô cùng kỳ vọng liền chuyển biến thành thất vọng, tôi cảm thấy có chút ân hận, cũng không biết nên an ủi mẹ thế nào.
"Lão bà, không cần vội, thời điểm đến, bà sẽ có cháu bế." Cha cười an ủi mẹ.
Mẹ thở dài. "Ôi! Không biết tới khi nào mới có cháu bế, hưởng thụ niềm vui tuổi già!"
"Ăn cơm đi." Cha ngăn mẹ than thở liền nói.
Sau đó, chúng tôi đưa hai người đi dạo mua sắm, mãi đến buổi tối mới về nhà.
Tôi nằm trên giường miễn cưỡng xem tạp chí.
Nghe được âm thanh mở cửa, tôi trở mình ngồi dậy, nhìn anh hỏi: "Cha mẹ ngủ chưa?"
"Rồi. Cha mẹ cũng mệt cả ngày rồi." Anh cười nói.
Thình lình, anh nhào tới nằm trên tôi, hôn mặt tôi.
"Em sao? Có mệt không?"
Tôi cười đẩy anh ra, ngồi dậy. "Anh nặng, đè em. Em mới mệt."
Anh nằm xuống nghỉ ngơi.
"Anh, mẹ còn có nói cái đó không?"
"Không có. Làm sao, em đang suy nghĩ chuyện mẹ muốn em mang thai hả?"
Tôi nghiêm mặt. "Em có thể nào không nghĩ? Em cảm thấy thật có lỗi với mẹ."
"Đừng nghĩ nhiều, chúng ta đâu phải là không sinh, chỉ là đợi vài năm nữa thôi, mẹ nói em không nên để trong lòng. Hiện tại, anh thật sự không muốn làm cho em mang thai sớm như vậy." Anh cười cười.
"Ba mẹ khi nào trở về."
"Ngày mai."
"Nhanh như vậy." Cha mẹ mới vừa về ba bốn ngày mà thôi.
"Họ nói không chịu nổi không khí ở Đài Bắc, muốn mau chóng trở về hít thở không khí trong lành, còn nói muốn trả lại thế giới riêng tư cho anh và em."
Không khí Đài Bắc không dám khen, cho nên muốn sớm trở về. Thật là đáng tiếc, tôi còn tưởng có thể ở chung với cha me chồng nhiều một chút, bồi dưỡng tình cảm một chút.
"Lạc, lần sau chúng ta đi thăm cha mẹ, anh nói được không?" Tôi lên tiếng hỏi.
Anh ôn nhu mà nở nụ cười, "Đương nhiên được, cha mẹ biết nhất định sẽ rất vui."
"Ừ."
Anh đứng lên duỗi thắt lưng. Anh đi tắm, em ngủ sớm một chút, ngày mai còn tiễn cha me ra sân bay."
"Vâng."
☆     ☆     ☆
Sân bay quốc tế, người đến người đi.
"Được rồi, các con về đi, chúng ta phải đi vào rồi." Cha khoát khoát tay, muốn chúng tôi trở về.
"Không sao, chúng con muốn nhìn thấy cha mẹ đi vào trong." Anh cười nói.
"Ba mẹ ở bên đấy nhớ giữ gìn sức khỏe." Tôi biểu đạt quan tâm của tôi đối với cha mẹ.
"Chúng ta đã biết. Các con cũng phải chú ý chính mình!"
Ngày hôm qua tôi nhân cơ hội lén lút ra ngoài mua quà.
"Ba mẹ, đây là một chút tấm lòng của con, xin cha mẹ nhận lấy." Tôi mua quần áo tặng cho cha mẹ.
Cha và mẹ có chút hãnh diện, mẹ vui vẻ nhận món quá. "Tiểu Tuyết, thật có lòng. Thiệu Nông thấy may mắn khi lấy được người vợ như con."
Lời nói của mẹ chồng làm tôi ngượng ngùng mà cúi đầu.
"Được rồi, không nói nữa." Ba quay lại nói với anh: "Thiệu Nông rảnh rỗi dắt Tiểu Tuyết qua bên đó, còn không cũng phải gọi điện thoại thường xuyên."
"Vâng, con biết rồi."
"Được rồi, chúng ta vào đây."
"Cha mẹ đi đường bình an."
Cha mẹ chúng tôi phất tay chào rồi tiến vào, cho đến khi chúng tôi nhìn không thấy hình bóng của họ, chúng tôi mới quay trở về nhà.
Vừa vào tới nhà, anh liền kêu mệt, rồi chạy vào phòng nằm nghỉ ngơi.
Tôi thay quần áo, không quấy rầy anh, xuống lầu xem tivi.
Xem ti vi một chút thì điện thoại vang lên.
"Alo! Xin hỏi tìm ai?" Tôi máy móc trả lời điện thoại.
"Xin hỏi Lạc Thiệu Nông có ở đó không?" Điện thoại truyền đến một giọng nam.
Tìm Lạc. Tôi chút nữa quên mất điện thoại nhà gọi tới, tám chín phần là tìm Lạc. Nhưng mà, Lạc đang ngủ, phải đánh thức anh sao? Hỏi trước là ai là được rồi.
"Anh là........" Trước tiên tôi phải hỏi danh tính của anh ta, nhỡ ra không cẩn thận tiết lộ quan hệ của tôi cùng anh không nên cho người khác biết thì thảm.
"Em là vợ của Lạc Thiệu Nông sao? Anh là Phùng Tử Minh, là bạn bè đại học của Thiệu Nông, anh đã từng tham gia hôn lễ của hai người, không biết em còn nhớ hay không?"
Anh ta vừa nói, tôi có chút ấn tượng, Lạc từng giới thiệu anh ta cho tôi biết.
"Em nhớ rồi. Phùng tiên sinh, Thiệu Nông đang ngủ, anh có muốn em đánh thức anh ấy không?"
"Ban ngày ban mặt, ngủ cái gì!" Tôi nghe được âm thanh oán hận của anh ta. "Không cần gọi, cũng không có chuyện gì quan trọng, nhờ em chuyển lời giùm anh là Thứ Bảy bạn bè đại học sẽ mở tiệc, địa điểm, thời gian là......"
Tôi ghi lại từng cái.
"Đúng rồi, ghi chú một chút, có thể mang theo em để tham gia."
Anh là đang nói cho tôi biết, tôi cũng có thể tham gia sao? "Được, em sẽ nói với anh ấy biết."
"Cảm ơn em, cứ như vậy đi, Sayonara."
Cúp điện thoại, tôi tiếp tục xem ti vi, chờ anh tỉnh dậy, sẽ nói cho anh biết.
Thật không nên đáp ứng cùng anh đến đây!
Nhìn cảnh tượng huyên náo trước mắt, tôi không thể hòa hợp cùng mọi người.
Đúng vậy, tôi không lay chuyển được yêu cầu của anh, đồng ý cùng anh tham sự buổi họp mặt bạn bè đại học; anh còn muốn tôi đeo nhẫn cưới, để xác minh thân phận của tôi.
Bình thường, tôi không đeo, tôi sợ các sinh viên khác nhìn thấy, sẽ có nhiều lời đồn nổi lên, mang đến nhiều rắc rối. Tôi đã từng thấy hiệu lực của tin đồn, vì vậy tôi không muốn tự kiếm phiền phức.
Tôi không nên nhắc lại chi tiết lời nói của Phùng Tử Minh, nói tôi cùng anh có thể tham gia, thì trước mắt tôi sẽ không bị anh cứng rắn kéo tới.
Để tôi nói một chút anh làm thế nào để thuyết phục tôi đến -----
"Tiểu Tuyết, em thật sự không đi cùng anh sao?"
"Em không muốn đi, anh đi được rồi." Tôi quyết tâm cự tuyệt anh.
Anh không bỏ qua. "Nhưng mà, nếu nói có thể em cùng anh tham gia, nó có nghĩa là bạn của anh muốn gặp em, hơn nữa anh cũng rất muốn bạn của anh gặp em."
"Nói 'có thể', cũng không phải 'nhất định'." Tôi dựa dẫm sơ hở mà nói. "Vả lại bạn của anh cũng không biết em, em đi sẽ làm mất hứng mọi người sao?" Thật ra tôi sợ tôi không giỏi cùng người khác chào hỏi, đi sẽ rất buồn bực.
"Chính là không biết, em mới càng phải đi." Anh thấy tôi có chút dao động, anh nói một câu. "Chẳng lẽ anh biết mọi thứ về em, mà em ngay cả bạn của anh cũng không muốn đi gặp sao?"
Hướng về lý do này, tôi đáp ứng anh.
Nhưng mà, sau khi tôi đến đây, tôi mới biết mình sai lầm rồi. Nơi này phần lớn người không biết mấy trăm năm không liên lạc với anh, anh cũng không biết rõ tình hình gần đây của bọn họ, cái này có tính là bạn bè sao? Có cũng chỉ là bạn cùng trường, tôi làm sao cần phải biết, hỏi thăm bọn họ?
"Sao thế, em buồn bực hả? Nhìn em dồn sức ăn, cũng không nói chuyện." Anh quan tâm hỏi tôi.
Bọn họ đều nói chuyện lý thú về thời gian đại học, bằng không hỏi một chút tình hình gần đây ra sao, tôi có thể nói những gì?
"Em cảm thấy được em là bị anh lừa đến." Tôi trả thù cướp đi tôm hùm từ anh mà ăn.
Anh đối với hành động trẻ con của tôi không để bụng, chỉ là cưng chiều mà cười nói: "Vốn chính là muốn mang em tới đây để em ăn."
Bạn anh tổ chức chính là ở khách sạn bên trong mang phong cách Châu Âu, tiệc đứng cho nên muốn ăn cái gì tự mình đi lấy.
"Không ngờ Thiệu Nông lại yêu thương vợ như vậy." Có người bắt đầu đùa giỡn.
"Đúng vậy, thật là nhìn không ra."
Anh cười nói: "Các ngươi cũng đừng giễu cợt tôi."
"Nói đến Thiệu Nông, tôi nhất định phải chửi anh, tại sao anh kết hôn mà không thông báo cho mọi người." Bạn học A nhảy ra nói.
"Đúng vậy! Đúng vậy! Thật không phải là bạn thân mà!" Tiếng nói hùa theo chính là Khởi Bỉ Lạc.
Chồng của tôi trở thành tiêu điểm bị mọi người công kích, nhưng mà tôi cũng không có cách gì giúp anh.
"Ah! Nhưng mà Thiệu Nông có cho tôi biết và Gia Hạo đi tham gia hôn lễ của bọn họ nha!" Phùng Tử Minh chuyển hướng sang Gia Hạo: "Gia Hạo, phải không?"
Bị điểm đến tên là Lâm Giao Hạo, ở hôn lễ tôi có gặp qua anh ta một lần.
Anh ấy gật đầu. "Đúng vậy! Chúng tôi cùng Thiệu Nông là tình bằng hữu, các ngươi so ra kém lắm, cho nên Thiệu Nông mới không thông báo cho các người biết."
"Là thế phải không?" Mọi người trừng mắt nhìn anh.
Tôi buồn cười mà nhìn thấy trường hợp này, để xem chồng của tôi giải quyết thế nào đây?
Anh không nhanh không chậm mà nói: "Đừng nghe bọn họ nói bậy. Tôi xuất ngoại vài năm, phần lớn bạn học cũng chưa từng liên lạc gì, chỉ có hai người bọn họ tôi vẫn còn liên lạc, đương nhiên sẽ mời bọn họ đến tham dự."
Ừ! Nói hợp tình hợp lý, bình ổn nhiều người đang tức giận.
"Hơn nữa...." Lạc bổ sung thêm câu: "Có người khi kết hôn, cũng giống tôi đâu có thông báo, không phải sao?"
Mọi người giống như đã trúng một gậy, không dám lên tiếng nói chuyện này lần nữa.
Tôi cố gắng nhịn cười, nhưng lại không khống chế được nhếch khóe miệng. Vì không cho mọi người thấy tôi cười trên nỗi đau người khác, tôi quyết định rời đi khỏi hiện trường một chút.
"Lạc, em đi lấy đồ ăn."
"Trên bàn không phải còn sao?"
"Em muốn anh cái khác." Không hiểu được vì sao gần đây tôi ăn rất nhiều.
"Được, thuận tiện giúp anh lấy ly nước."
Tôi đứng dậy đi lấy đồ ăn, chọn thêm một chút đồ ăn, lại giúp anh lấy ly nước, mới quay về chỗ ngồi. Không biết bọn họ đang nói chuyện gì, mà tiếng cười không ngừng, khi tôi đến gần, nghe được bọn họ nói:
"Trước kia Thiệu Nông cùng Tống Thiến học muội thật sự làm người ta ca ngợi, ai biết....."
"Ai cũng không ngờ tới Tống Thiến sẽ gả cho người khác." Nói những lời này chính là Lâm Giao Hạo, anh ta nói xong đồng thời đúng lúc tôi trở lại vị trí ngồi.
Mọi người thấy tôi liền im lặng không hề nói tiếp, chắc là kiêng nể tôi.
"Làm sao em đến, các anh không nói chuyện? Như thế sẽ làm em cho là bị mọi người chán ghét." Tôi cười cười, thử dịu đi bầu không khí.
Anh tiếp nhận ly nước ở trên tay tôi, cười nói: "Đúng vậy, mọi người muốn nói cái gì thì cứ nói, đừng làm cho Tiểu Tuyết hiểu lầm."
Không ai dám mở miệng nói chuyện về Tống Thiến, điều này làm cho tôi thất vọng. Thẳng thắn nói chuyện, tôi muốn biết thời gian đó Lạc thích Tống Thiến là như thế nào thôi.
"Thực ra, vài ngày nữa Tống Thiến sẽ trở về đây." Một người nữ lên tiếng.
"A, Tiểu Quân làm sao em biết?"
"Ác, Tôi nhớ rồi." Phùng Tử Minh bỗng nhiên tỉnh ngộ. "Tiểu Quân và Tống Thiến là học tỷ, hai người vẫn còn liên lạc sao?"
"Ừ. Cô ấy kết hôn không bao lâu thì theo chồng đến Mĩ. Hai ngày trước cô ấy gọi điện nói với tôi tuần sau sẽ về một chuyến."
"Trở về thăm gia đình sao?" Lạc mở miệng hỏi.
Lòng tôi nghĩ, anh là đứng trên lập trường "bạn bè" mà hỏi.
"Ách.....Tôi không rõ lắm." Cô ấy úp úp mở mở nói.
Toi đoán lần này Tống Thiền trở về tất nhiên có nội tình bên trong, nếu không cô ấy sẽ không nói qua loa như vậy.
"Vậy sao?" Anh tiếp tục hỏi.
Tất cả mọi người đột ngột nói chủ đề khác, "Tống Thiến" thật giống như mọi người tán dóc một chút về tin đồn.
Tôi chăm chú nhìn anh.
"Làm sao vậy?" Anh hỏi tôi.
Tôi lắc đầu. Tôi chỉ là biết trái tim tôi đang rất hoảng loạn, có lẽ là nhắc tới chuyện Tống Thiến, cho nên tôi muốn nhìn thấy anh để loại bỏ bất an này.
"Đợi một chút nữa, chúng ta về nhà." Anh cười nói.
Nụ cười của anh làm cho lòng tôi ấm áp. "Được."
☆     ☆     ☆
Buổi sáng tỉnh dậy đã chín giờ hơn, Lạc đã đi lên trường. Gần đây, tôi ăn nhiều hơn và ngủ cũng nhiều, cả người mệt mỏi.
Tôi xuống giường rửa mặt, sau đó xuống lầu chuẩn bị ăn điểm tâm.
Mở tủ lạnh ra nhìn thấy rỗng tuếch, ngay cả trừng cũng không có, tôi nghĩ chỉ có thể ăn một vài miếng bánh mì còn thừa trên bàn. Đột nhiên tôi chợt cảm thấy tôi không có làm tốt công việc của một người vợ, không giúp chồng chuẩn bị bữa ăn sáng, ngay cả tủ lạnh cũng không chú ý tới.
Đi mua một chút đồ ăn là được rồi, dù sao hôm nay tôi cũng không có giờ học. Sau khi quyết tâm, tôi rất nhanh mà ăn xong bữa sáng, thay quần áo, sau đó đi ra ngoài.
Vừa bước ra cửa, liền gặp gỡ hàng xóm bên cạnh nhà chính là Lý Thái Thái, còn đang dắt theo một đứa trẻ.
"Cô Lạc đây đúng không, thật khó gặp nha!" Lý Thái Thái hướng về phía tôi lên tiếng gọi.
Khó gặp? Khi đi vứt rác, không phải vẫn tình cờ gặp? Có thể là bà ấy đề cập đến ngoài thời gian đi vứt rác. Tôi suy đoán như thế.
"Chào cô, Lý Thái Thái." Tôi gật đầu chào.
"Cháu muốn đi đâu thế?" Cô cười khanh khách mà hỏi.
"Không có gì, chỉ là muốn đi siêu thị mua vài thứ."
Lý Thái Thái hưng phấn nói: "Đứng lúc, cô cũng muốn đi siêu thị, vậy cùng đi được rồi."
"Vâng." Tôi không cần nghĩ ngợi mà đáp ứng.
Tôi muốn hòa thuận với hàng xóm của mình. Vì vậy tôi cùng cô ấy đi siêu thị. Đương nhiên còn thêm đứa con của cô ấy.
Đi đến siêu thị Lý Thái Thái muốn đẩy xe, tôi ngăn cô ấy lại.
"Lý Thái Thái, cô mang theo đứa bé còn muốn đẩy xe, có chút không thuận tiện, cô xài chung xe với cháu là được rồi, tình tiền sẽ chia ra tính."
"Được." Lý Thái Thái cười đáp. "Cô Lạc, cô thật tốt."
"Cô đừng nói vậy."
Chúng tôi chậm rãi chọn lựa đồ.
"Cô Lạc."
"Chuyện gì?" Tôi đang kiểm tra hạn sử dụng của món đồ.
"Tôi cảm thấy cô và Lạc tiên sinh thật là trai tài gái sắc nha, thực sự rất đẹp đôi a!" Lý Thái Thái che miệng cười.
Đối với khen ngợi của cô, tôi chỉ quay lại mỉm cười, không nói gì thêm.
"Tôi nói cho cô nghe, khi Lạc tiên sinh còn độc thân, ở trong khi có rất nhiều người muốn giúp anh làm mai nha!"
"Oh!" Tôi ngước lên nhìn về phía cô ấy.
"Nhưng có điều, Lạc tiên sinh đẹp trai không nói, mà còn là giáo sư đại học, thu thập ổn định, chỉ cần như thế đã đủ hấp dẫn rất nhiều cô gái." Lý Thái Thái vẫn cười nói.
Tôi chú ý nghe, không ngờ anh ở trường học được rất nhiều sinh viên yêu mến, ở trong khu cũng được nhiều sự mến mộ thế. Được nhiều người yêu quý như thế này, cũng là chồng của tôi, tôi có nên đắc ý không?
"Vậy khi anh kết hôn, không phải làm tan nát cõi lòng những cô gái đó sao?" Tôi lấy một bình sữa dặt vào xe đẩy rồi tiếp tục đi về phía trước.
"Cũng có thể là như vậy!" Lý Thái Thái cũng thả một bình sữa vào trong xe. "Cho nên tôi nói cô thật may mắn khi gả cho Lạc tiên sinh."
Tôi cũng đặt một nhánh jăm - bông, chuẩn bị cơm chiên cho bữa trưa.
"Mẹ mẹ! Con muốn nua thật nhiều Yakult." Đồng Ngôn chen vào nói.
Lý Thái Thái ngồi xổm xuống, nhìn vào đứa con của cô ấy nói: "Con muốn mua thật nhiều Yakult hả?"
Đứa trẻ gật đầu một cái.
"Được, mẹ mua cho con." Lý Thái Thái đứng lên đi lấy.
"Lý Thái Thái, con của cô bao nhiêu tuổi rồi?" Bộ dạng thật đáng yêu nha.
"Sáu tuổi." Nói đến đứa bé, trên mặt Lý Thái Thái tràn đầy tình thương.
"Nó thật là ngoan." Trên đường đi, cũng không ầm ĩ, không quậy phá.
"Đó là cô chưa thấy được thời điểm nó quậy phá, cô sẽ bị nó trêu tức gần chết, sẽ không nói nó ngoan nữa." Nhìn nét mặt của Lý Thái Thái, đối với đứa bé đúng là vừa hận vừa yêu.
Đứa con đối với cha mẹ mà nói, vĩnh viễn là hạnh phúc nhất.
Tôi nhìn đứa bé đáng yêu. "Mang thai đứa bé rất khó khăn sao?"
"Đúng vậy, rất khó khăn nhưng cũng rất hạnh phúc." Lý Thái Thái cười nói.
Làm mẹ thật không dễ dàng!
"Cô Lạc, cô và Lạc tiên sinh định khi nào sinh em bé?"
"Chúng tôi định một vài năm nữa."
"Cũng đúng. Hai người vẫn còn trẻ, chuyện này không vội, vẫn là thế giới của hai người tốt hơn. Sau khi có con, cuộc sống sẽ không thoải mái như bây giờ." Lý Thái Thái nói.
Không muốn nói tiếp vấn đề này, tôi dời sự chú ý của cô.
"Lý Thái Thái, cô còn muốn mua thêm gì nữa không? Chúng ta đến khu khác xem."
"Được."
Hơn một giờ sau, chúng tôi vất vả xách bao to bao nhỏ về nhà.
Buổi tối, tôi nói cho anh biết chuyện này.
Anh cười đắc ý. "Không ngờ, anh đây thật là hấp dẫn nha."
Tôi mắng anh một câu: "Chảnh chọe."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.