" Vậy chú tên là Bắt Cóc sao? Cái tên nghe lạ nhỉ?" Quân Lăng vừa ăn bánh ngọt vừa nói. 
" Không phải. Tao là bắt cóc." tên bắt cóc nhíu mày nói. 
" Vậy tên chú là Bắt Cóc đúng không?" 
" Tao nói tao là bắt cóc. Chứ không phải tên tao là Bắt Cóc. Mày hiểu không?" hắn bắt đầu tức giận, to tiếng nhìn bé con. 
Từ siêu thị về đến nhà hắn, cả đoạn đường chỉ bàn về tên của hắn, về đến nơi rồi mà vẫn chưa bàn xong. Hắn thừa nhận bản thân học hàng không hết, khả năng sư phạm lại kém nhưng giải thích đến mức nào thì nhóc con này vẫn không chịu hiểu. Tên hắn mới không phải là Bắt Cóc. 
" Tên chú là Bắt Cóc nên cháu mới gọi chú là Bắt Cóc." 
" Tuỳ mày...." hắn xoa xoa thái dương, quyết định xua tay bỏ qua vụ tên tuổi này. 
" Chú Bắt Cóc." Quân Lăng lại tiếp tục gọi. 
" Cái gì?" hắn bẻ mẩu bánh mì nhét vào miệng nhai ngấu nghiến. 
" Ba mẹ cháu liệu có đến không?" mắt Quân Lăng bắt đầu ngấn nước long lanh nhìn hắn. 
Tên bắt cóc ngẩn người. Nhóc con mới 6 tuổi mà đã gặp phải tình huống này, thật sự sẽ ám ảnh về sau, hắn bằng tuổi nó còn chưa bị bắt cóc lần nào, ngày ngày được ba mẹ yêu thương che chở. 
" Yên tâm, 3 ngày sau ba mẹ nhóc nhất định sẽ đến." tên bắt cóc an ủi. 
Bên kia, Lăng U không thể chợp mắt được chút nào. Cứ nhắm mắt là cô lại nghĩ đến Quân Lăng, nghĩ đến con gái tuổi còn nhỏ có thể 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-diem-vuong-dai-nhan/1327951/chuong-101.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.