Lăng U tỉnh lại đã là 3 ngày sau. Người đầu tiên cô nhìn thấy sau khi tỉnh dậy chính là Bạch Dật. Nhóc con thấy cô đã tỉnh, mắt lập tức mộng nước.
" Mami, Tiểu Dật rất sợ người không tỉnh lại." Bạch Dật nắm chặt tay cô sụt sịt nói.
" Ngốc, khóc như vậy sẽ làm papa mất mặt đó." Lăng U mỉm cười, đưa tay lau đi những giọt nước mắt sắp rơi.
Bạch Dật nghe xong lập tức nín khóc, Lăng U chưa từng thấy nó yếu đuối như vậy, có chút ngạc nhiên. Nhìn quanh phòng không còn ai khác, cô thất vọng. Tại sao anh không đến thăm cô?
" Lăng U, em tỉnh rồi." Lăng Thiên cùng Bạch Vô Thường vội vàng đi vào.
" Anh....."
" Mọi chuyện đều qua rồi. Không sao đâu." Lăng Thiên xoa nhẹ đầu cô cười nói.
Lăng U khẽ gật đầu, liếc mắt thấy Bạch Vô Thường đứng yên lặng một bên nhìn mình liền mỉm cười với anh ta. Bạch Vô Thường giật mình, cũng cười đáp lại.
Cô bị ép nằm trên giường hai ngày, bác sĩ nói thân thể cô suy nhược, lại thêm tinh thần sa sút cần nghỉ ngơi, Bạch Dật kiên quyết không cho cô xuống đất.
Cạch....... cánh cửa mở ra, Lăng U trông ngóng người sắp vào. Có phải là anh đến thăm cô không?
" Tiểu Lăng U." Bạch Vô Thường tiến vào ngồi xuống ghế.
Lăng U có chút hụt hẫng, anh đến cứu cô, tại sao bây giờ lại biến mất? Có phải anh ghét bỏ cô vì bị người khác chạm vào không?
Mấy ngày nay đều là Bạch Vô Thường chăm sóc cô, ngay cả Lăng Thiên cũng không thể chu
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-diem-vuong-dai-nhan/1327926/chuong-76.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.