Bạch Vô Thường đứng trong bếp nhìn đống thức ăn, mặt liền chảy dài đến tận sàn nhà. Ở U Minh anh ta đâu cần ăn cơm, lên trên này thỉnh thoảng cũng đi ăn ngoài, bếp trong nhà hoàn toàn chưa được đụng tới trong 5 năm qua.
Lén lút lên trên mạng tra vẫn chưa hiểu, Bạch Vô Thường đi ra ngoài nhìn Lăng Thiên vẫn đang vắt chéo chân ngồi xem phim mà miễn cưỡng cười một cái.
" Lăng tổng, hay chúng ta ăn ngoài đi." đúng là quá mất mặt mà.
" Thức ăn đã mua nhiều vậy rồi còn muốn ăn ngoài sao? Chúng ta đều là những công dân tốt, không thể lãng phí. Hay Tiểu Bạch thực tâm không muốn mời tôi ăn cơm?" Lăng Thiên nhướng mày hờ hững nói.
" Không...... không phải, chỉ là tay nghề của tôi không được tốt, sợ........" Bạch Vô Thường vội xua tay, chính là sợ dạ dày anh ta không chịu nổi thôi.
" Không sao, tôi không kén ăn."
Vác bộ mặt hậm hực quay lại bếp, Bạch Vô Thường cầm con dao giơ lên, một chém liền bay đầu con cá đồng thời cái thớt cũng chia làm hai phần. Anh ta suýt xoa nhìn con dao, không ngờ dao tốt như vậy, chém đứt đôi cái thớt mà vẫn không bị mẻ.
" Con dao tốt thật đấy." giọng nói u ám vang lên phía sau.
" Đúng vậy, tôi mua hàng nội địa đó........ Lăng..... Lăng tổng?"
Lăng Thiên nhìn đến con cá mất đầu, lại nhìn đến cái thớt bị chém đứt làm hai khẽ thở dài một tiếng, được mời ăn cơm mà vất vả quá nhỉ?
" Ra nhặt rau đi, để cá tôi làm cho."
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-diem-vuong-dai-nhan/1327907/chuong-57.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.