Tiêu Thành Đạt cúi xuống và đỡ An Hiểu Ninh lên.
Những ngón tay dài phủi trên đầu gối cô ấy.
“Cô đối với tôi không phải người giúp việc, vậy nên không cần phải khiêm tốn như vậy’ “Nhưng trong lòng tôi, anh là cậu chủ của tôi”
Cô ấy nhẹ nhàng giải thích, sao đó lùi lại một bước để không làm vướng mắt anh ta. Đúng là một cô bé ngốc nghếch, anh ta thâm nghĩ.
Anh ta cầm lấy tay cô ấy kéo tới bên cạnh mình rồi cởi áo ra khoác lên vai của cô ấy. Ngoài trời gió tuyết đang không ngừng thổi nhưng với áo khoác của Tiêu Thành Đạt, An Hiểu Ninh không hề cảm thấy lạnh, cô ấy liền hỏi: “Cậu chủ, anh không lạnh sao?”
“Không, tôi không lạnh “
“Vậy thì tôi sẽ khoác áo của anh, nó thật ấm áp Giọng nói ngây thơ của cô đã khơi dậy niềm vui trong tâm hồn của anh ta. Tiêu Thành Đạt hơi nghiêng đầu lông mi cong vút đang rũ xuống, đôi mắt lạnh lùng kia toát ra một tia nhàn nhạt An Hiểu Ninh nghiêng người nhìn hắn. Hai người cứ như vậy im lặng nhìn nhau Cô ấy cảm thấy chột dạ sợ anh ta nghĩ đến vết sẹo trên mặt cô, nhưng Tiêu Thành Đạt lại cúi xuống véo má cô ấy và nói: ‘Em xinh đẹp như vậy nhưng cuộc đời lại rất gập ghềnh. Đây rốt cuộc là hình phạt hay phần thưởng mà thượng đế đã ban tặng cho em?”
“Bởi vì tôi cuối cùng đã gặp được anh nên nhất định là một món quà”
“Cuối cùng? Em có chắc sẽ ở bên tôi mãi mãi không?”
“Nếu không thể đi cùng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1667167/chuong-840.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.