Cô đã cùng Leo giao thủ.
Trên nguyên tắc, cô bây giờ, có thể hoàn toàn đánh thắng được anh ta, cho dù là gặp phải nguy hiểm, cũng có thể trở lui toàn thân, chỉ cần không ăn cái gì, không uống nước, thì ắt không có vấn đề gì lớn. Nghĩ như vậy, Lâm Ngọc Linh theo anh †a vào ngồi.
“Làm sao anh biết?”
“Dĩ nhiên là trong quân khu có người của tôi.”
Leo đáp.
“Anh có phải là người mà nhà họ Chu gọi là cậu chủ nhỏ không?”
*… Tôi còn có thể biết thêm gì nữa? Hoặc là anh cảm thấy tôi hẳn nên biết thêm chút gì nữa?”
Lâm Ngọc Linh hỏi ngược lại.
Leo trầm mặc một hồi, ngước mắt liếc cô một cái, cười thần bí quỷ dị, anh ta ngoắc ngoäc ngón tay, cô không động, anh ta không thể làm gì khác.
hơn là tự sáp đến. Nhất thời, một mùi rượu thoang thoảng đập vào mặt, Lâm Ngọc Linh có chút khó chịu né tránh về phía sau.
Anh ta thế nhưng lại cười phá lên: “Cô muốn biết, nhưng tôi không muốn nói. Bây giờ đổi lại là tôi hỏi cô, tại sao cô lại ở đây?”
“Tôi cùng Tiêu Thành Đạt tới, tới gặp Tạ “Được, vậy hiển nhiên tôi là người của Tạ Sau khi Leo dứt khoát trả lời, thì lớn tiếng phá ra cười lên.
Người này.
Không nói đến việc giống như kẻ điên, lại còn luôn có vẻ xảo trá, rất khó để người khác suy đoán ý đồ hoặc là suy nghĩ của anh ta.
Lâm Ngọc Linh trầm mặc, cố không trả lời anh ta, tâm mắt luôn nhìn vào đống lửa đang cháy bập bùng.
Qua chừng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1667073/chuong-746.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.