Hôm sau, sáng sớm.
Lâm Ngọc Linh tỉnh dậy, cả người đau nhức.
Ngày hôm qua đứng quá lâu, lúc cử động, cả người đều có loại cảm giác mệt mỏi nói không ra được thành lời.
Cô ngáp đi ra khỏi phòng, theo bản năng đi tới chỗ mấy con mèo hay tập trung lại, ngồi xổm người xuống, ôm lấy con mèo mun: “Mun ơi, Mun à,Mun à”
“Meo” Con mèo mun miễn cưỡng kêu một tiếng “Nếu như thấy vui thì kêu meo meo đi nào.”
“Meol”
Lâm Ngọc Linh không kiềm được cười lên, gò má cọ một cái ở trên người nó.
Trí nhớ đột nhiên quay trở về một ngày nào đó nhiều năm trước…
“Ngọc Linh thích mèo, chúng ta sau này sẽ nuôi thêm mấy con nữa” Một giọng nam trưởng thành, trầm ổn rất dễ dàng làm cho lòng người thấy an tâm.
“Nhà đã có bốn con mèo hoang rồi” Người phụ nữ trung niên không biết làm sao.
Trong trí nhớ.
Lâm Ngọc Linh không thấy rõ mặt của hai người, cô rất thấp, chỉ có thể đến đầu gối của hai người.
“Haiz, dẫu sao chúng ta đây…”
Người đàn ông trung niên còn chưa nói xong, người phụ nữ bên cạnh ông ta cũng thở dài theo.
Sau đó, Lâm Ngọc Linh còn bé cảm giác đỉnh đầu mình, được một đôi tay ôn nhu vuốt ve một chút.
Phục hồi tinh thần lại, Lâm Ngọc Linh theo bản năng đưa tay, sờ một cái ở trên đầu Mun.
Ba, mẹ.
Hôm nay đều đã không có ở đây.
Mấy con mèo lúc nhỏ đi theo cô kia, hôm nay cũng không biết đi đâu. Thời gian thật là tàn nhãn.
Cô cúi đầu suy nghĩ, cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1667059/chuong-732.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.