Lâm Ngọc Linh quay đầu lại Tiêu Thành Đạt người mà cô tìm kiếm, đang nắm dựa vào một thân cây, anh ta lạnh lùng như kẻ bất tử, hôm nay lại chật vật cả người đầy bùn.
Khuôn mặt nhợt nhạt và nghiêm nghị lấm tấm bùn, khóe môi hơi rách.
“Sư phụ!” Cô vội vàng chạy đến bên cạnh anh †a, “Anh thế nào rồi?”
“… Đừng đi theo anh ta” Tiêu Thành Đạt kéo cô lại và ôm chặt cô vào lòng “Đừng đi theo anh tạ”
Anh ta? Chu Hoàng Anh?
Cho nên, Chu Hoàng Anh là người đã biến sư phụ thành thế này?
Cô chưa từng thấy sư phụ chật vậy như vậy bao giờ, anh ta cả người đều dơ bấn, còn bị thương, môi mỏng tái nhợt không một tia máu Nước mắt chua xót lăn dài, cô nức nở ôm lấy người trước mặt: “Tôi sẽ không đi cùng anh ta, tôi phải bảo vệ các người, tôi sẽ dựa vào bản thâm mình để bảo vệ các người. Tôi sẽ không tin tưởng ai nữa” …”
“Lâm Ngọc Linh” Giọng nói anh ta ngày càng yếu ớt.
“Sư phụ, anh thế nào rồi? Anh đừng dọa tôi.”
Cô thanh âm run rẩy.
Khó tin, ngay cả một người mạnh mẽ như sư phụ, cũng sẽ có khoảng khắc yếu ớt như vậy.
Không muốn, cô không muốn ngay cả anh ta cũng rời đi.
“Không muốn cô đi cùng anh ta” Tiêu Thành Đạt chẳng qua là cứ lặp đi lặp lại câu nói này.
“Tôi biết, tôi thực sự sẽ không đi cùng anh ta”
Ở dưới sự đảm bảo liên tục của cô, Tiêu Thành Đạt cười, anh ta lãnh đạm không biết biểu lộ cảm xúc, trên
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1667050/chuong-723.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.