Mạc Vinh Thành thấy cô ấy dáng vẻ cả một bầu trời nhiệt huyết, suy nghĩ xa dần Khi đó, anh ta cũng như cô ấy vậy, có suy nghĩ muốn thay đổi thế giới.
Nhưng bây giờ, anh ta không thể làm được.
“Chúc cô thành công” Có thể lưu lại, cũng chỉ có bốn chữ đó mà thôi.
“Tôi không cần phải thành công, chỉ cần làm những gì tôi muốn làm”
Người đàn ông choáng váng, cụp mi xuống không nói gì nữa.
Có lẽ là bởi vì anh ta không còn trong sáng như ngày đó nữa, ngày càng trở lên phức tạp.
Nên khi đối mặt với sự thuần khiết, anh ta có một sự chán ghét bản thân. Chán ghét đã từng mắc.
qua những sai lầm ngu ngốc còn không biết nhận rõ thực tế, và cũng chán ghét nỗi đau do sự thuần khiết này gây ra.
‘Vũ Hồng Hoàng không biết ưu ta của anh ta đang quay về xa xăm, chỉ nói, “Tóm lại, chuyện này làm phiền anh, còn có chuyện của Lâm Ngọc Linh, tôi không giúp được gì.”
ỪI” Anh ta đáp ứng.
“Vê sớm một chút đi, thủ đô bây giờ sóng ngầm mãnh liệt, anh không mang theo bao nhiêu người, ngưồn tài nguyên sử dụng cũng có hạn”
Vũ Hồng Hoàng tình nghĩa, nhắc nhở Mạc Vinh Thành, “Cẩn thận, đừng để bị thương”
Còn có thể có người nào dùng súng làm thương được anh ta?
“Tôi biết rồi” Cho dù là nghĩ như vậy, Mạc ‘Vinh Thành vẫn rất lễ độ mỉm cười nói, “Tôi sẽ sớm trở về.”
Sau khi kết thúc câu chuyện, Vũ Hồng Hoàng dứt khoát nhắm hai mắt.
Mạc Vinh Thành cũng không quấy rầy cô ấy
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1667041/chuong-714.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.