Lục Vương gật đầu.
Anh ta lân nữa nhìn về phía phòng bệnh, trong dạ dày vẫn còn có chút khó chịu, rất muốn nữa nôn mửa một trận.
Ăn sáu bảy ngày thịt người… Hẳn muốn nói cho Tiêu Thành Đạt, không, hẳn còn muốn nói cho Chu Hoàng Anh! Đáng chết ngàn làm, ai làm cái trò này với mẹ của cô học trò nhỏ là người hay quỷ hoặc là thần cũng phải cho trả một cái giá thật lớn cho anh ta!
Trong mắt Lục Vương hung ác không hợp với sự nho nhã thường ngày của anh ta.
“Tiêu Thành Đạt anh buông ral”
Trong xe Lincoln, Lâm Ngọc Linh vẫn còn giấy dụa, cô yếu ớt giống như lúc nào cũng có thể hôn mê, động tác không có một chút sức lực nào, mắt đã khóc đến sưng húp, chỉ bằng trạng thái bây giờ của cô, đừng nói là đẩy Tiêu Thành Đạt ra, cho dù là một con mèo hoang sợ rãng cô đều ôm không được đẩy không ra.
Nhưng cô lại cứ quật cường như vậy.
Giống như tan xương nát thịt không chết không ngừng vậy.
“Không được.” Tiêu Thành Đạt lời ít ý nhiều như trước.
“Anh buông tôi ra, tôi muốn đi gặp mẹ, bà sẽ không cam lòng bỏ tôi lại mài” Cô siết chặt cổ áo của anh: “Tiêu Thành Đạt anh có nghe thấy không”
Người đàn ông lắc đầu.
“Anh…”
“Cho dù cô giết tôi thì tôi cũng không buông”“
Thái độ của anh ta rất kiên quyết.
Lâm Ngọc Linh dần dần tuyệt vọng nước mắt càng rơi càng nhiều, tay không còn sức vùng vẫy, từ lúc mới bắt đầu cô còn nức nở, sau cùng vô thanh vô tức
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1667018/chuong-691.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.