“Ừ, nhà họ Tiêu có người ở quân khu.”
Anh ta nói.
“Hóa ra là như vậy.”
Vẻ mặt Lâm Ngọc Linh không vui không buồn như một con rối vậy.
Tiêu Thành Đạt nhẹ quay đầu cô tới trước mặt mình, hai mắt nhìn nhau: “Tôi rất lo lắng”
“Tôi không sao, thầy giáo”
“Có, trong lòng tôi hiểu được học trò mà tôi nhận”
Lời của anh ta luôn luôn không nhiều, ngắn gọn đến mức ít hơn một chữ đều giống như một câu khác rồi. Lâm Ngọc Linh không muốn che giấu việc từ khi quen nhau đến giờ thầy giáo tốt của cô luôn đối xử tốt với cô vô điều kiện, anh ta nghiêm khắc nhưng anh ta cũng rất bảo vệ cô.
Cô khẽ tựa vào bả vai của anh ta nhắm mắt lại: “Thầy giáo, tôi chỉ rất mệt, tôi chỉ muốn bảo vệ người tôi quan tâm thôi mà, vì sao khó khăn như vậy, vì sao cho dù tôi có trở nên mạnh mẽ ra sao cũng không đủ chứ?”
Mẹ.
Cô đau đớn hít sâu một hơi, muốn kìm nước mắt, thế nhưng vẫn có giọt nước mắt trong suốt chảy ra từ trong khóe mắt.
Tâm mắt của Tiêu Thành Đạt trầm xuống, sau khi đưa tay lau nước mắt cho cô, vốn anh ta muốn mở miệng mạnh mế làm cho cô thoát ra từ trong bi thương, nhưng lời đến khóe miệng, anh ta lại không nỡ trách cứ cô chút nào. Việc này lại không phải do cô sai, đến kết quả như này lại dùng trách phạt để cho cô hoàn hồn thì quá vô nhân đạo.
“Tôi đưa cô đi về trước đã.”
”… Tôi còn có chỗ nào có thể đi?” Cô
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1667009/chuong-682.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.