“Em không cảm thấy mệt, nếu như em cho rằng cái cớ này có thể lừa gạt được anh thì anh liền cho em thêm vài chục triệu nữa.”
Chu Hoàng Anh dứt khoát gạt tay cô ra.
“Nếu như em nói dối anh, chẳng phải dùng lý do cùng anh chia ngọt sẻ bùi nghe vào càng êm tai hơn sao? Cho dù anh nghĩ em đang lừa dối anh, nhưng chuyện em yêu anh là thật, hơn nữa trước đó anh đã đồng ý chuyện em sẽ bận rộn như vậy rồi mà..”
Lâm Ngọc Linh tuyệt vọng bông lỏng tay, đôi mắt phủ tầng hơi nước mỏng manh.
Hơn nữa, sáng sớm cô vẫn luôn xuất hiện ở quân khu, chỉ là so với ngày thường sẽ về trễ hơn một chút. Tại sao anh ấy lại tức giận như vậy chứ?
Chu Hoàng Anh quay người nhìn cô, Lâm Ngọc đứng đó, dáng vẻ vẫn như cũ toát ra nét bướng bỉnh, thậm chí trong đôi mắt còn hiện lên vẻ ức. Anh nhìn cô, chỉ thấy lồng ngực đau nhói, cô không hề hiểu ý mà anh muốn biểu đạt. Chính là, cô càng ngày càng không cần đến anh nữa rồi.
Chu Hoàng Anh không hề tức giận bởi việc không biết lúc nào cô sẽ trở về mà anh tức giận bởi vì cô không hề đề cập đến lý do vì sao bản thân không gọi anh đến đón, thay vào đó lại tìm cái cớ trăm ngàn chỗ hở như vậy.
Rốt cuộc là bởi vì anh không yêu cô đủ nhiều hay do cô chẳng hiểu được anh?
“Lên lầu, đi ngủ đi”
Cuối cùng, Chu Hoàng Anh chỉ đành bông tiếng thở dài, nhàn nhạt mở lời.
“Anh hết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666997/chuong-670.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.