“Anh có quyền.”
Chu Hoàng Anh bật cười, thanh âm trầm thấp lại dịu dàng. Mà Lâm Ngọc Linh trong lòng lại khó tránh khỏi suy nghĩ miên man.
Từ trước đến nay cô luôn dặn dò bản thân không được làm phiền đến Chu Hoàng Anh, phải luôn nỗ lực làm việc để xứng đáng sóng vai đi bên cạnh anh, không phải dựa vào đối phương để tiến xa hơn trên con đường sự nghiệp. Nhưng một người luôn nổi danh công tư phân minh, không có bất kì bê bối nào như Chu Hoàng Anh lại luôn vì cô mà phá luật, tạo ra ngoại lệ, hơn nữa không chỉ có một lần mà đấy là hành vi lặp đi lặp lại.
Cô phải làm sao mới có thể cảm ơn anh cho bằng hết đây?
Quãng đường từ lúc lên xe cho đến khi về tới nhà, Lâm Ngọc Linh vẫn không ngừng suy nghĩ về chuyện này. Thậm chí thời điểm ngồi vào bàn ăn, sau đó đi tắm, cô vẫn không thể đặt xuống tâm tư vốn đã bén rễ từ lâu.
Thẳng đến khi năm xuống giường, cô cứ loay hoay trăn trọc không ngủ được. Dường như nếu không tìm ra câu trả lời cho chuyện này, cô tuyệt đối sẽ không thể nào ngủ ngon giấc. Lâm Ngọc Linh khẽ nghiêng người, quàng tay ôm lấy cánh tay Chu Hoàng Anh thì thầm.
“Em phải làm sao mới có thể cảm ơn anh cho đủ đây?”
“Cảm ơn anh?”
Trong bóng tối, thanh âm anh trở nên khàn hơn rất nhiều, nhuốm cả vẻ mệt mỏi.
“Đúng đó, ai bảo hết lần này tới lần khasc anh luôn vì em mà tạo ra ngoại lệ. Em đương nhiên phải cảm ơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666995/chuong-668.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.