Dường như nơi đáy mắt An Mạch có muôn vàn mảnh thủy tinh vỡ vụn. Đôi mắt phảng phất như tấm kính mỏng, nhàn nhạt chẳng ai có thể nhìn xuyên qua. Có lúc lạnh lẽo như mặt hồ kết sương, có lúc ấm áp giống như được ánh mặt trời chiếu rọi, bất luận là ai đi chăng nữa cũng không thể đoán ra hẳn đang nghĩ gì, hệt như một tảng băng vậy.
Có thể tan chảy thành nước, bay hơi thành sương mù, sau đấy lại từng lớp chồng lên nhau, kết thành băng. Một vòng tuần hoàn, cứ như vậy mà lặp đi lặp lại.
Thịnh Lan cúi gãm mặt, cô sợ hãi khi phải đối diện với ánh mắt người trước mặt mình.
“Em nghĩ bản thân đang khiến anh gặp phải rắc rối, vậy cho nên em đã chủ động rời khỏi hội nhóm. Em chưa bao giờ nghĩ t mọi người sẽ phản ứng như vậy. Em muốn giải thích nhưng bọn họ đã…đã không cho em cơ hội làm việc này.”
Khi nhắc tới bọn họ, biểu cảm trên gương mặt Thịnh Lan trông rất kì quặc.
“Bọn họ mảng chửi em à?”
An Mạch híp mắt, tuy thanh âm dịu dàng nhưng từng từ nhả ra lại phảng phất sự lạnh lẽo khiến người nghe phải rùng mình.
“Ừm.”
Rất rõ ràng, đối với việc này Thịnh Lan cũng không biết phải nói như thế nào. An Mạch liếc mắt nhìn cô, sau đó xoay người đi về phía Lâm Ngọc Linh. Cô đứng yên tại chỗ, cảm giác cả người như muốn bốc hỏa vì xấu hổ, không biết hiện tại mình nên tiếp tục ở lại hay thức thời rời đi.
“Lại đây nào, Hổ Nhỏ đã luôn nhäc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666993/chuong-666.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.