Phần mái nhọn, tông màu trắng, chạm khắc phù điêu tinh xảo trên cột đỡ ban công tầng 2, cửa đôi, màu trắng là chủ đạo của hầu hết các đồ trang trí.
Lâm Ngọc Linh nhìn vào trong qua lan can sắt.
Cô chỉ thấy kiểu kiến trúc châu Âu này trong các bộ phim truyền hình.
Không ngờ nhà của An Mạch lại trông như thế này.
“Cô là… cô Lâm Ngọc Linh?”
Khi cô ấy đang bàng hoàng, người bảo vệ nói.
Lâm Ngọc Linh lấy lại tỉnh thần: “Vâng, tôi là Lâm Ngọc Linh.”
“Anh ấy ra lệnh, nếu cô tới, tôi sẽ dẫn cô đi vào. Tôi là người giúp việc của anh ấy, tôi tên là Đức Anh.”
Cô gật đầu: “Cảm ơn”
“Không, tôi phải cảm ơn cô. Nếu không phải cậu mấy ngày nay cô chơi game với anh ấy, hiệu suất và doanh thu của công ty cũng không được tiến triển như vậy.” Người giúp việc Đức Anh thở dài.
“Thật chứ?”
Cô ấy đưa anh ấy đi chơi game, và hiệu suất của công ty được cải thiện?
Có sự liên quan ở đây sao?
Đường nét thanh tú trên khuôn mặt nhỏ nhắn hơi khó hiểu, lông mày cũng cau lại, người giúp việc Đức Anh thấy vậy trâm ngâm nói: “Nếu cô muốn nghe chuyện, tôi sẽ rất vui, nhưng… chúng ta vẫn nên đi nhanh. Tốt hơn là nên nhanh lên.”
“Không thành vấn đề, chỉ là một vết thương nhỏ, dù sao cũng phải đi bộ” Lâm Ngọc Linh cười đáp, thật ra cô cũng rất tò mò về cuộc sống của An Mạch.
Đức Anh sửng sốt, nụ cười càng đậm: “Quả nhiên, là anh hùng thời trẻ. Chà, chuyện này không được hay
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666950/chuong-623.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.