“Trước khi bảo vệ anh, tôi có một câu hỏi cho anh.”
Mạc Vinh Thành nhìn xung quanh, sau khi xác định không có ai xung quanh, anh mới đi theo cô: “Được rồi, nói đi.”
“Lần này người bán đứng chúng ta là ai?
Quốc gia sao có thể cho phép một người gây rối ở trong quân khu?”
“Hẳn không muốn quấy rầy quân khu.”
“Cái đó…”
“Thù riêng, nhát là thù riêng của hẳn, quốc gia chẳng qua là nhóm lợi ích trước lợi dụng” Mạc Vinh Thành nói c cô một cái đầy ẩn ý.
Trong mắt anh, Hồng Nghị nhìn thấy sự tuyệt vọng của nhiều thứ, sự thờ ơ và khôn ngoan của anh dường như dựa trên một niềm tin hoàn toàn sụp đổ.
Những thứ vụn vỡ đó tích tụ từng chút một, và cao nhất, thứ tồn tại chính là tính cách của anh ta.
Anh ta rất đáng sợ.
“Anh…” Hồng Nghị lại mở miệng và cổ họng có chút khô khốc, sau đó cô nuốt trở lại sau khi xoay chuyển lời nói.
Cô không biết phải nói gì “Đi thôi, còn có việc phải làm.”
“Có chuyện gì vậy?”
“Tôi đã liên lạc với Chu Hoàng Anh. Do anh ấy chỉ chủ động đến tìm tôi một lần, nên sau lần đấy không có tin tức gì từ anh ấy”
Hồng Nghị vừa nghe xong, lập tức trừng lớn mắt, cô lại vô tình bắt gặp ánh mắt của Mạc Vinh Thành, cô sửng sốt: ‘Đúng vậy!”
Cô không sợ sự thờ ơ không dao động trong mắt anh, mà bởi vì trong đôi mắt anh sâu thẳm như màn đêm có một vẻ ảm đạm, kinh khủng.
Anh ấy khác với Chu Hoàng Anh, đôi mắt của
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666943/chuong-616.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.