Chu Hoàng Anh.
Lâm Ngọc Linh đứng đó chết lặng.
Cô chưa bao giờ thấy anh mặc quân phục và mũ quân đội trang trọng như vậy. Và đây cũng là lần đầu tiên cô nhìn thấy những ngôi sao trên vai anh. Cô không nhịn được tiến lên đứng ở trước mặt anh. Tay cô có chút run lên, nâng lên đặt xuống chỗ huy chương.
Đẳng sau mỗi vinh dự này là vô số lần đối mặt với cái chết.
“Anh Hoàng Anh, anh thật sự quá lợi hại.”
Cô không quan tâm đến lời ca ngợi dành cho mình, chỉ quan tâm đến sự đau khổ của anh.
Những tổn thương đó. Tất cả đều rất rõ ràng.
Ánh mắt Chu Hoàng Anh hơi chớp chớp, không nói lời nào. Ngón tay thon dài của anh hơi nâng căm của cô lên, cúi người nhẹ nhàng đặt lên môi cô một nụ hôn. Nụ hôn nhẹ nhàng như gió thoảng lướt qua trên môi cô, làm cô có chút bồn chồn không tự chủ được.
Ánh mắt Lâm Ngọc Linh run lên, một làn sương mờ ngập trong mắt: “Có đau không?”
“Có em ở đây, những điều đó chỉ là quá khứ.”
“Hừ” Cô vẫn còn cảm động, bị câu nói của anh làm cho cười rộ lên, “Em bắt được Hoic nên anh muốn thưởng em à?
“Ừ;’ Anh đáp.
Lâm Ngọc Linh kiểm tra trang phục của cô. Chiếc áo sơ mi và quân phục mà anh đưa cho cô trông cũng phù hợp với hoàn cảnh. Cô buộc tóc đuôi ngựa khi ra ngoài. Kiểu tóc cũng không có gì không ổn.
Cô thở phào nhẹ nhõm.
“Thủ trưởng, em đã sẵn sàng!” Cô nói với Chu Hoàng Anh với một kiểu chào
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666923/chuong-596.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.