Vài giọt nước mắt rơi xuống, nhưng trên môi lại là một nụ cười.
Hà Thanh Nhàn rốt cuộc không biết cô đang cảm thấy gì. Cô chỉ cảm thấy buồn và vui cùng một lúc.
“Đồ ngốc, Trần Tuấn Anh là đồ ngốc” Cô lẩm bẩm mảng anh một câu, sau đó lấy giấy lau đi nước mắt.
Cô lại gắp từng miếng khoai tây, nhai nhẹ. Từng miếng phát ra tiếng động. Tựa hồ cô muốn dùng thanh âm này để làm tràn ngập toàn bộ phòng khách, để không bị cô đơn như vậy.
Tin Mạc Vinh Thành bị thương đã làm chấn động toàn quân khu Người bỏ chạy cũng được nhắc đến rất nhiều. Người có thể trốn thoát dưới sự giám sát kép của thành phố Hồ Chí Minh và Thủ đô đương nhiên được so sánh với nhiều kẻ tình nghỉ trước đây.
Ban đầu Lâm Ngọc Linh vẫn chưa biết gì Dù sao thì cô ở trong bệnh viện cũng rất thoải mái, ai quan tâm chuyện gì xảy ra bên ngoài chứ? Cô có trò chơi và Chu Hoàng Anh ở bên cạnh cô.
“Tôi không biết người tên Hoic có tin tức gì không. Hắn ta có vẻ rất lợi hại. Thực ra hẳn đã làm bị thương đầu của Mạc Vinh Thành, vết thương có vẻ cũng rất nghiêm trọng.”
Nhưng khi Lâm Ngọc Linh đi lấy thuốc thì vô tình lại nghe được tin.
Cô dừng lại cước bộ theo bản năng.
“Đúng vậy, Hoic có vẻ trốn rất giỏi. Tôi nghe ai đó ở các khu khác nói rằng hắn ta từng làm việc trong một tổ chức. Hắn có biệt danh là ma vượt ngục đó. Nghe nói chỉ cần hắn nhìn bản đồ một lần
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666920/chuong-593.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.