“Lạch cạch..”
Tóc của Lâm Ngọc Linh gần như đã khô.
Chu Hoàng Anh nhấn nút tắt máy sấy tóc, nụ cười của anh cũng dân biến mất, trở lại vẻ ngoài không cảm xúc thường ngày. Anh dùng ngón tay dài nâng tóc cô lên, đặt ở chỗ xuống dưới mũi.
Mùi trên tóc cô quả thật dễ ngửi một cách đáng ngạc nhiên.
Anh không thể không ngửi nó thêm hai lần nữa.
“Dâu gội của anh thôi, có gì lạ đâu. Anh không tự ngửi được à?” Lâm Ngọc Linh giật lấy cái đuôi tóc nhỏ của cô lại.
“Của anh sao? Bà Chu à, hai mùi khác hẳn nhau đó.”
Có đúng không vậy?
Lâm Ngọc Linh nhấc đuôi tóc nhỏ của cô lên và ngửi. Sau đó cô cúi đầu lên đầu Chu Hoàng Anh và ngửi thử. Có vẻ là như vậy.
Mặc dù cả hai đều là mùi nhẹ và tao nhã.
Nhưng không biết tại sao, mùi trên tóc của cô có thêm một hương hoa quả thoang thoảng.
Chu Hoàng Anh thì không có. Chỉ là hương bạc hà sảng khoái.
Thật là tò mò.
“Tại sao nhỉ? Là do em hay ăn hoa quả sao? Em rất thích ăn.” Cô khoanh chân ngồi bên cạnh anh, giống như một đứa bé tò mò.
“Em thì có cái gì không thích ăn chứ?”
“Em… không thích ăn mướp đẳng với uống sữa” Cô nói và nhìn Chu Hoàng Anh với vẻ cảnh giác. “Em đã nói mình không thích uống sữa rồi đó. Vậy mà mấy ngày nay anh vẫn cứ bắt em uống. Em thích sữa chua.”
Chu Hoàng Anh nhướng mày, hơi nheo lại đôi mắt hẹp dài của mình, trên mặt là một nụ cười như có như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666882/chuong-555.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.