Thật ra, trong lòng Hà Thanh Nhàn, trọng lượng của Trần Tuấn Anh đã bằng Cao Tịnh Vũ từ lâu rồi, thậm chí là đã vượt qua cả Cao.
Tịnh Vũ. Thế nhưng một bên là tình bạn, một bên là sự thích và ái mộ khó hiểu, hai thứ này không giống nhau, Hà Thanh Nhàn vẫn phân biệt rất rõ ràng.
Cô ấy quay người lại, chống một tay lên ngực Trần Tuấn Anh: “Trần Tuấn Anh, tôi thật sự không coi anh là người khác phái. Hơn nữa hiện giờ trong đầu tôi toàn là Cao Tịnh Vũ, nếu hai ta thật sự yêu đương sẽ không công bằng với anh. Nếu anh cảm thấy bối rối, ngày mai tôi sẽ dọn đi, anh…: “Tôi không muốn nghe những thứ này”
Trần Tuấn Anh rất muốn kiểm soát để hai tay mình không run.
Nhưng Trần Tuấn Anh… cũng không phải Chu Hoàng Anh, không có có năng lực kiểm soát mạnh như vậy, hốc mắt anh ta cũng đã đỏ hoe. Anh ta sợ Hà Thanh Nhàn tức giận, sợ trước sợ sau, lấy lòng cô như một con chó lông xù. Kết quả là cô ấy lại nói với anh ta…
không coi anh ta là người khác phái?
Có nực cười hay không?
Không, không buồn cười, đau khổ muốn chết rồi.
Nước mắt đột nhiên trào ra khỏi hốc mắt Trần Tuấn Anh. Mặt mũi anh ta cũng được coi là khí khái hào hùng, không thanh tú như những nam sinh mặt búng ra sữa kia, nhưng đường nét cũng khá nhu hòa, lúc rơi lệ trông cũng khá đáng thương.
Trong lòng Hà Thanh Nhàn rất khó chịu, cúi thấp đầu xuống không dám nhìn Trần Tuấn Anh: “Tôi, tôi xin
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666874/chuong-547.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.