“Ầy, sao lại có người thương vong được?
Lúc ấy chúng tôi rời khỏi đã không còn chuyện gì nữa” Lâm Ngọc Linh lúng túng giải thích.
“Trong thuốc nổ mà đối phương sử dụng có chứa vật chất lơ lửng. Có một vị thai phụ hít phải loại thuốc hóa học này, dẫn đến tim gan suy kiệt, bảo vệ được tính mạng nhưng con thì không còn” Lúc nói chuyện Mạc Vinh Thành, khuôn mặt không có bất kỳ biểu cảm gì, lạnh lùng và máu tanh: “Vị thai phụ này là người thân của một quân nhân trong quân khu của chúng tôi.”
Anh từ Hồ Chí Minh… tới đây kiểm tra?”
Lâm Ngọc Linh nhíu mày.
“Bọn họ là người thuộc phân đội thứ năm của quân khu thủ đô, đương nhiên, Chu Hoàng Anh cũng sắp xếp người vào quân khu Hồ Chí Minh của chúng tôi” Người đàn ông giải thích.
Lâm Ngọc Linh gật đầu, nghĩ đến một người mẹ bỗng mất con, trong lòng thật sự rất khó chịu, hơn nữa kẻ cầm đầu vẫn là mình: “Chuyện này thật sự rất xin lỗi, nếu không phải do tôi, cũng sẽ không xảy ra những chuyện này”
“Đương nhiên cô nói xin lỗi” Ánh mắt Mạc Vinh Thành rơi xuống trên người cô, vốn định mở miệng chỉ trích, nhưng tại ngẩn người khi nhìn thấy khuôn mặt tươi cười của cô.
Rất quen thuộc, giống như đã gặp cô ở nơi nào.
Gương mặt kia.
“Cô bao nhiêu tuổi rồi?” Lời nói đã dâng đến khóe miệng, Mạc Vinh Thành đột nhiên chuyển chủ đề.
Lâm Ngọc Linh mờ mịt ngẩng đầu: “Sao vậy? Tôi mười, mười chín tuổi, sắp lên hai mươi.”
Tuổi cũng tương đương.
Giờ phút này, trong
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666863/chuong-536.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.