Đừng nói gì, nghe nụ cười gượng lúng túng này, ngay cả bản thân Lâm Ngọc Linh cũng thấy buồn nôn.
Chớ nói chỉ là Chu Hoàng Anh, hoàn toàn không bị cô đùa, ánh mắt như là hổ, chúa tế rừng xanh, hoặc là sư tử, dù thế nào cũng không phải con báo dịu dàng, hơn nữa còn là những con vật trên khi đang tỉnh ngủ.
Lâm Ngọc Linh lập tức cảm thấy trên đầu mình mọc ra hai cái tai vừa dài vừa trằng, cái mông cũng mọc ra một cái đuôi sáng loáng như cục bông, hoàn toàn chính là một con thỏ hình người, chỉ còn thiếu đôi mắt ấm ức mà đỏ lên thôi.
“Giải thích một chút”
“Anh nghĩ xem, tên cơ bắp là anh đúng không? Anh cũng xịt nước hoa Cologne đúng không? Nên em thề là em nói nồi lẩu mê người như anh vậy, tuyệt đối không có ý nghĩ gì lung tung đâu”
“Em dám so sánh anh với nồi lẩu?” Ánh mắt người đàn ông càng thêm lạnh lùng hung tàn.
“Hu hu… anh không chịu nói lý như vậy, em chỉ đành khóc thôi”
“Khóc đi”
Chu Hoàng Anh không mặn không nhạt nhả ra hai chữ, Lâm Ngọc Linh nghe xong tủi thân muốn chết, hận không thể ôm lấy đầu anh hung hăng gặm một miếng cho đỡ phẫn nộ. Thế nhưng… nếu cô là như vậy, chắc hôm sau cũng không cần về nhà nữa.
Thế là cô đành phải ấm ức trừng to mắt ra, trong lòng nghĩ đến một nghìn không trăm linh một chuyện ấm ức, hic, nước mặt cứ thế tuôn ra.
Thấy vật nhỏ này khóc thật, Chu Hoàng Anh đứng ngồi không yên, đưa ra ra
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666857/chuong-530.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.