Thấy cơ thể người đàn ông dần cúi xuống, Lâm Ngọc Linh khẽ nhằm mắt lại.
Anh khẽ đặt môi lên môi cô, ôm lấy cô, bắt lấy cái lưỡi đang chạy trốn của cô, nhẹ nhàng nhảy múa.
“Hôm nay em ngầu lắm” Anh nói “Thật hả? Chỉ chịu vài roi thôi mà, anh đi hỏi Tiêu Thành Đạt một chút là biết. Lúc anh ta huấn luyện em, còn ác hơn nhiều so với vừa nấy” Lâm Ngọc Linh không khỏi tố khổ với anh, ngược lại phát hiện được vết thương trên ngón tay của anh: “Ôi… lúc trước trên lưng anh đã có vết thương, giờ lại bị đánh như thế, chắc chẳn vết thương lại bị nứt ra rồi. Nhà anh có phòng y tế khôn: “Và nhà rồi làm sau, cũng không cách đây bao xa.”
Cô gật đầu.
Từ xa Trân Tuấn Anh đã nhìn thấy hai người đang dính vào nhau, khóe môi co giật: “Chị dâu này, chị đừng quên chính sự chứ”
“Giờ tôi không quản được nhiều như vậy, về nhà đã rồi nói sau” Lâm Ngọc Linh nói.
“Được, vậy em đưa hai người trở về nhé?”
“Cũng đừng đi, dù sao trong nhà còn có phòng khách, hai người ở thoải mái”
Đương nhiên Hà Thanh Nhàn sẽ rất tình ù sao quay lại phòng trọ cũng chỉ không thoải mái bằng ở chung với Lâm Ngọc Linh và Trần Tuấn Anh. Ai ngờ, Trần Tuấn Anh lại lắc đầu: “Ở chung một chỗ với anh chị thì sao em làm cơm tối cho.
Thanh Hà được? Em nợ cô ấy một bữa cơm tối: “Thì giờ làm ở nhà họ Chu cũng được”
Lúc này Hà Thanh Nhàn quyết định: “Đến lúc đó chúng ta đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666839/chuong-512.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.