Ở một đầu dây khác.
An Mạch cầm chiếc chìa khóa trên bàn sách lên, sải bước đi ra bên ngoài. Mới đi được mấy bước, lại như nghĩ ra điều gì đó, dừng bước lại. Với thế lực hiện giờ của hẳn, vẫn có sự chênh lệch rất lớn so với nhà họ Chu, trừ khi Chu Hoàng Anh có thể đứng ở phe của hắn.
Nhưng một bên là ông nội, một bên là người chưa từng gặp mặt, An Mạch không đoán được mạch suy nghĩ của Chu Hoàng Anh.
Bên kia, người duy nhất mà hắn có thể dựa vào được là Lâm Ngọc Linh.
Nhưng.
Lâm Ngọc Linh.
Là một người mà hắn trừ vung tiền như rác tặng không ít quà làm tăng nhân khí cho cô ra thì chẳng làm gì được, ngay cả bữa ăn mà cô đặt trước, hản đều đã cho người sắp xếp trước. Có lịch sử như vậy, chưa chắc người ta đã chịu trợ giúp hẳn.
Sau khi quyết định thật nhanh, An Mạch ngồi trở lại vị trí ban nấy, đang định cúp máy thì phát hiện Lâm Ngọc Linh đã cúp máy từ lâu rồi, ngay khi hẳn còn đang do dự có nên đến nhà họ Chu không.
Thủ đoạn của cô gái này quá nhanh quá nguy hiểm, ngược lại khiến người ta cảm thấy có chút chênh lệch khi so với sự xử lý mọi chuyện một cách lạnh nhạt của Tiêu Thành Đạt, có điều cả hai đều nhanh như nhau. Sự quả quyết này không mưu mà hợp với Chu Hoàng Anh, Nghĩ đến Tiêu Thành Đạt, An Mạch bấm mười một số, gọi điện thoại.
“Tiêu Thành Đạt” Anh ta nói.
“Ừ” Giọng nói đạm mạc của đối phương
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666836/chuong-509.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.