Sau khi Chu Hoàng Anh lái xe rời đi, vốn định đi về hướng quân khu.
Nhưng còn chưa đi được nửa đường, đột nhiên điện thoại đổ chuông.
Anh liếc mắt nhìn thoáng qua tên người gọi, sau đó vẻ mặt không vui nghe máy: “A lô?”
“Cậu về ngay cho tôi, lập tức, bây gị ngay!” Giọng của ông cụ Thanh vang lên bên tai anh.
“Cháu còn có chuyện phải làm”
“Mặc kệ cậu có bao nhiêu chuyện gấp, bây giờ về nhà ngay cho tôi, nếu muộn một phút thì cậu đừng mơ gặp lại Lâm Ngọc Linh!”
Thật ta Chu Hoàng Anh đã quen giọng điệu như ra lệnh này của người nhà từ lâu, nhưng vừa nhắc đến Lâm Ngọc Linh, ánh mắt anh lập tức chuyển sang lạnh lẽo, ‘vâng” một tiếng qua loa rồi lập tức cúp máy.
Quay tay lái, xe đổi phương hướng.
Hoạt động do đài phát thanh tổ chức rất ít khi chỉ đơn thuần là dạo chơi ở ngoại thành, bình thường đều là đưa nhau đi tham quan một vài kiến trúc có ý nghĩa. Loại hoạt động này rất có ý nghĩa đào tạo, nhưng đồng thời cũng cực kỳ nhàm chán.
Sau khi đi dạo vài vòng, Lâm Ngọc Linh tìm cớ rời khỏi tập thể, đi lung tung khắp nơi mà không có mục đích.
Sau khi ra khỏi nhà bảo tàng, có một vườn hoa cực lớn bị bóng cây bao phủ. Cô rất thích hơi thở rừng rậm này, hít vào một hơi thật sâu, danh hai tay ra.
Đi thẳng đến một ngã rẽ, cô nhìn thấy một bóng người quen thuộc đang đứng ở đó.
Bóng lưng kia… trông rất quen mắt.
Nhưng cũng không hẳn quen thuộc như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666832/chuong-505.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.