Người đàn ông ở dưới lầu cảm nhận được một ánh mắt bi ai và nặng nề.
Chu Hoàng Anh không quay đầu lại.
Anh biết ánh mắt này phát ra từ đâu, chắc chắn là cô vợ nhỏ không biết đang nghĩ linh tinh gì nhà mình. Cô đột nhiên không có cảm giác an toàn, nên mới sử dụng ánh mắt bi ai này nhìn anh.
“Bà Chu!” Tiếng ra lệnh trầm lãnh của người đàn ông vang lên: “Xuống đi ăn cơm”
“Vâng” Lâm Ngọc Linh hoàn hồn, đỡ lan can cầu thang chạy xuống.
Lúc ăn cơm Chu Hoàng Anh cẩn thận từng li từng tí, giống như một dòng nước ấm yên lặng. Lâm Ngọc Linh cúi thấp đầu không dám nói gì, sợ mình sẽ không nhìn được mà nước mắt tràn mi. Hiện giờ cô rất thích ở bên cạnh người đàn ông này.
Mặc dù anh bá đạo, nhưng anh rất thương cô.
Mặc dù anh sẽ làm mặt lạnh dọa cô sợ, nhưng sau đó anh sẽ xoa đầu cô, cười như cô là cả thế giới của anh.
“Nếu anh không mang họ Chu thì tốt biết mấy” Lâm Ngọc Linh đột nhiên nói một câu như vậy.
*Nó không phải tay, cũng không phải chân, càng không phải bộ phận trên cơ thể”
Chu Hoàng Anh cũng rất không hiểu vấn đề này.
Lâm Ngọc Linh biết.
Những lời này có nguồn gốc từ tác phẩm “Romeo và .Juliet” của Shakespeare, mà ý của đoạn này, cơ bản cũng là: Tuy nó không chỉ là cái tên, cũng không phải thứ không thể dứt bỏ.
Mà trước câu này vẫn còn một đoạn, là nữ chính nói với nam chính: “Chỉ cần nhìn em, bọn họ sẽ không thể
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666830/chuong-503.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.