Chu Hoàng Anh lật tay ấn lên eo cô. Hai người vốn đã dán chặt vào nhau, giây phút này lại càng gần hơn, vị trí nơi tay cô đặt giống như đang đòi hỏi gì đó, mà cánh tay mạnh mẽ của anh dần thu lại, từng chút từng chút cho đến khi cơ thể của hai người có thể cảm nhận hơi nóng của nhau lúc này.
Lâm Ngọc Linh liếm liếm môi: “Chu Hoàng Anh, em biết sự lợi hại của anh rồi, em biết anh tuyệt nhất rồi”
“Còn gì nữa không?”
“Sư phụ không bao giờ so được với anh.”
“Tốt, ngủ thôi”
Lâm Ngọc Linh chớp chớp mắt. Hả? Thế thôi à?
Hồi nấy nhìn bộ dạng anh còn giống như muốn ăn thịt cô mà, chỉ vì nghe cô nói một câu “sư phụ không giỏi bằng anh” nên thế à?
Thôi vậy, anh có quyền, đúng lúc cô cũng buồn ngủ rồi.
Ngáp một cái, Lâm Ngọc Linh chui vào lòng Chu Hoàng Anh như con thú nhỏ dụi dụi anh: “Dù anh không giận thì trong lòng em anh vẫn là số một”
Giọng cô nhẹ tựa lông vũ, khẽ quét qua trái tim anh khiến nó vô cùng ngứa ngáy, ngón tay thon dài của anh siết nhẹ vòng eo mảnh mai của cô, môi áp lên trán cô, giống như đang hôn một bảo vật duy nhất trên đời.
Ngủ ngon, người con gái của anh.
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi ăn sáng xong, Chu Hoàng Anh phải về quân khu tiếp tục xử lý công việc. Lâm Ngọc Linh tiễn anh xong mở máy tính phát trực tiếp, hôm nay không có Chung Thành chia sẻ bài cho cô, cô đành phải tự mình cố gắng.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666798/chuong-471.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.