Bầu không khí chợt trùng xuống khoảng mười giây.
Chu Hoàng Anh đột nhiên lên tiếng: “Có thể, em đi đi”
Lâm Ngọc Linh không khỏi thở phào nhẹ nhõm: “Anh dọa em cái gì chứ, tim sắp nhảy cả ra ngoài rồi đây này”
“Đi đường phải cẩn thận, đi sớm về sớm”
Anh buông ra mấy lời cứng nhắc.
Cô gật đầu như gà mổ thóc.
Cầm lấy điện thoại di động và ví tiền, tùy tiện nhét vào túi rồi vội vã lao ra ngoài. Sau khi bóng dáng cô hoàn toàn biến mất trước biệt thự, Chu Hoàng Anh mới búng tay một cái: “Chuẩn bị xe”
“Cậu chủ, cậu đi đâu vậy?” Quản gia cung kính bước đến.
‘Ði theo cô “Vâng”
Trong bóng cây cách đài phát thanh không xa.
Lâm Ngọc Linh nấp sau một gốc cây nhìn về hướng đài phát thanh, lúc cô mới đến sau gốc cây này, mới chỉ có hai ba phóng viên, bây giờ đã chen chúc thành một đám màu đen rồi.
Người ta vác theo đủ các loại máy ghi hình, không ít xe của đài khác chạy đã chạy thẳng tới cửa.
Một cảnh tượng thật lớn.
Nếu hôm nay cô không rời đài sớm, e rằng sẽ không thể về nhà Lâm Ngọc Linh ngẩng đầu nhìn lên phòng tập của mình, nhất thời ngẩn ra.
Người đàn ông sừng sững đứng bên giường, ngạo nghễ nhìn xuống khung cảnh ở tầng dưới, tay cầm ly rượu đỏ, thong thả dặn dò với những người xung quanh điều gì đó, bộ đồ mà anh ta đang mặc không phải là bộ quần áo thể thao kiểu mẫu lúc gặp cô, mà là một bộ sơ mi màu trắng Chỉ tiết cụ thể hơn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666794/chuong-467.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.