Chu Hoàng Anh lại gọi thêm vài món.
Cá nhỏ gọi lúc trước, bởi vì xào nấu thuận tiện, cho nên đem lên bàn rất nhanh.
Lâm Ngọc Linh với Hà Thanh Nhàn rất thích món ăn đặc sắc này, thấy đồ ăn, Hà Thanh Nhàn trong nháy mắt liền quên mất nam thần nhà cô họ gì, tập trung tinh thần trên con cá, ăn đến kêu thống khoái.
Chu Hoàng Anh nửa chống đầu, vài phần lười biếng tản mạn nhìn qua người phụ nữ nhỏ bé bên cạnh, môi mỏng nhẹ cong thành một bộ dáng tuế nguyệt tĩnh hảo.
“Ô.. em ăn no rồi” Lâm Ngọc Linh sờ lên bụng trở nên tròn vo rất nhanh.
“Mấy người thì sao?” Chu Hoàng Anh nhìn hướng đối diện.
“Em đã sớm không ăn nổi nữa rồi, ngược lại là người phụ nữ này thật biết ăn” Trần Tuấn Anh cảm thán: “Tương lai không biết tên quỷ xui xẻo nào lấy phải cổ”
Hà Thanh Nhàn vốn dĩ đã ăn đến vô cùng sung sướng, nghe được mấy lời anh ta nói, lại nghĩ đến Cao Tĩnh Vũ lợi dụng mình, nháy mắt buông đũa xuống, ngồi đó không nói lời nào, nhìn bộ dạng như muốn khóc.
Trần Tuấn Anh cùng cô khua môi múa mép đùa giỡn quen rồi, nào biết con gái phút này đặc biệt yếu đuối, chỉ đành cố mà vươn tay, vỗ vỗ vai cô: “Tôi chỉ là nói giỡn với chị thôi, chị lớn lên vừa đẹp vóc dáng lại tốt, ăn nhiều như vậy lại không mập, bao nhiêu người chờ lấy chị đó.”
“Thật chứ?” Hà Thanh Nhàn ngẩng đầu, mắt đo đỏ.
Giờ phút ấy, Trần Tuấn Anh quên mất bất kỳ động tác nào, cứ như
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666773/chuong-446.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.