Lâm Ngọc Linh lo lắng cầm bàn tay to lớn của anh.
Chu Hoàng Anh sững sờ, cụp mắt nhìn cô, phát hiện trên khuôn mặt của cô viết rõ rằng cô đang lo lắng, rất để ý đến cảm xúc của anh.
Có khi, anh thật sự cảm thấy được, rằng một cô gái nhỏ bé như cô còn thân thiết với anh hơn cả chính người trong gia đình của mình, đồng thời còn hiểu anh hơn bất kỳ ai khác, tuy rằng thoạt nhìn ở mặt ngoài cô cách anh một khoảng cách rất xa xôi, nhưng có khi chỉ cần một ánh mắt cũng đủ để đại biểu cho tất cả.
Anh nắm ngược lại tay cô, nhẹ nhàng lắc đầu.
“Cậu… Cậu… Sở Nhược Phi tức giận xanh cả mặt.
“Tôi nói gì sai sao? Chẳng phải tôi đã sớm nói với bà rằng đừng đừng bắt nạt người của tôi ở ngay trên địa bàn của tôi!
Bà mau cút khỏi chỗ này đi, chớ chọc tôi tức đến điên lên, tôi sẽ đến nhà họ Chu hỏi thăm bác trai Chu Thẩm Ngôn một chút xem nhiều năm trôi qua như vậy đã dạy dỗ người phụ nữ của mình như thế nào!” Sau khi Lục Vương nói xong còn lộ ra vẻ mặt vô cùng tà ác: “Đã quên nói cho bà biết, tôi là người thừa kế duy nhất trong nhà, quyền lợi rất lớn đấy!”
Nghe Lục Vương nói như vậy, làm sao Sở Nhược Phi có thể là đối thủ của anh ta?
Bà ta chỉ đành phải trừng mắt lườm Lâm Ngọc Linh một cái, hừ lạnh bước chân ra ngoài, ngay cả việc liếc mắt nhìn Chu Hoàng Anh một cái cũng cảm thấy dư thừa, dáng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666745/chuong-418.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.