“Anh cũng vậy”
Sau khi Chu Hoàng Anh rời khỏi cuộc trò chuyện, Lâm Ngọc Linh nghe thấy âm thanh ở đằng kia, như thể thúc giục anh ra ngoài để giải quyết tình huống, nhưng nói được một nửa, đột nhiên dừng lại, sau đó nói: “Tôi đi ra ngoài trước.” Không có âm thanh.
Anh thực sự rất bận.
“Ông xã, anh tranh thủ thời gian đi mau lên, chỉ cần tìm cơ hội gọi điện thoại là được rồi” Lâm Ngọc Linh không đợi anh nói, nhu nhuận mở miệng nói: “Em ở đây mọi chuyện ổn rồi, anh sẽ về sớm. Hai ngày này đừng dùng tất thời gian nghĩ về em, hãy nghỉ ngơi thật tốt, huhl”
Đồ ngốc này.
Trong lúc vô tình luôn đem cho anh không ít cảm động.
“Ngọc Linh, nghĩ xem lần này anh trở về em muốn cái gì” Lời nói vừa dứt, liền cúp điện thoại.
Muốn cái gì?
Là có ý định thưởng cho cô sao? Nhưng nếu cô chỉ muốn anh thì sao bây giờ? Cũng giống như trước đây, không cần bất cứ thứ gì, không cần quan tâm đến bất cứ thứ gì, chỉ cần ôm chặt lấy anh xem TV chơi trò chơi, có thể như vậy trôi qua một ngày…
Tốt.
Lâm Ngọc Linh nghĩ đến cảnh đó, má cô không khỏi đỏ lên.
Bắt đầu mong chờ tình cảnh khi anh quay lại.
Bí mật cứ điểm.
Chu Hoàng Anh tắt máy, bỏ vào túi và đi ra khỏi phòng.
“Mới vừa rồi gọi điện cho cho cô bé Lâm sao?” Vũ Hồng Hoàng nhướng mày khi thấy anh bước ra.
“Không liên quan gì đến cô” Về chuyện của Lâm Ngọc Linh, anh luôn cố gắng hết sức để bỏ
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666721/chuong-394.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.