“Ưm..”
Tạ Miên đột ngột bị cơn đau đánh thức, dường như lực tay của Chu Hoàng Anh chợt mạnh hơn.
Cô ta từ từ mở mắt, kinh ngạc nhìn bọn họ, cất lên giọng nói khàn đặc: “Anh Hoàng Anh, Lâm Ngọc Linh, tại sao hai người lại ở đây? Không phải tôi đang ở bên ngoài sao?”
Lâm Ngọc Linh vội vàng tiến đến: “Cô tỉnh rồi sao? Cô đã bị thương, nên Hoàng Anh đã đi tìm và cứu cô về, cô còn nhớ không?”
Tạ Miên day day trán, cố gắng nhớ lại: “Tôi… hình như tôi có chút ấn tượng, lúc đó tôi đang leo lên sườn núi, nhưng trời mưa to, đường đất trơn trượt, nên tôi chẳng may ngã xuống. Không bao lâu sau, đúng là tôi có cảm nhận được ai đó đã đến cứu mình!”
“Vậy thì đúng rồi” Lâm Ngọc Linh cuối cùng nở một nụ cười nhẹ nhõm: “Cũng may là cô không bị mất trí nhớ”
“Cô trèo lên vách núi làm gì?” Đúng lúc này, giọng nói nghiêm nghị của Chu Hoàng Anh vang lên.
Đôi mắt Tạ Miên chợt lóe lên, cô ta bèn giải thích: “Thật ra trước khi tới đây tôi có điều tra một ít thông tin, nghe nói trên núi này có một loại cỏ rất tốt cho việc phục hồi vết thương cho Lâm Ngọc Linh. Vì không tiện làm phiền hai người nên tôi mới tự mình đi hái.”
Vừa nói, cô ta vừa vội vàng móc ra từ trong áo mình một gốc dược thảo xanh thấm: “Cũng may không làm hỏng!”
Chu Hoàng Anh nhận lấy nó, nghiên cứu kỹ lưỡng và nói: “Loại cỏ này quả đúng là rất hiệu quả đối với vết thương, nhưng nó
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666706/chuong-379.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.