Chu Hoàng Anh đưa tay ra nhận lấy, chiếc cúp này được làm bằng vàng rất nặng, cô gái ngốc nghếch này chỉ vì muốn chứng minh cho.
anh và ông cụ Thanh thấy mà cứ như vậy cầm nó chạy một mạch đến đây.
“Ùm, em rất lợi hại” Chu Hoàng Anh đưa †ay ra và cưng chiều phết phết đầu mũi của c ô: “Nhưng em sẽ không làm mất mặt anh, vì dù em có trở thành bộ dạng thể nào đi nữa em vẫn là vợ của anh”
Lâm Ngọc Linh bị anh trêu ghẹo trái tim đập thình thịch, nhìn đôi mắt anh tỏa ra ánh sáng ấm áp, cánh tay mảnh khảnh của cô dùng sức ôm chặt anh hơn: “Hay lắm, anh thực sự là một cao thủ nói lời yêu thương, em phải làm sao bây giờ? Em càng ngày càng giống như không thể rời xa anh nữa, một tuần qua em thực sự sống như là một năm vậy!”
“Vậy em phải luôn dính bên người anh, một đời người rất ngắn, chỉ trong giây lát đã lướt qua, nên chúng ta phải trân trọng mỗi một giây phút được ở bên nhau” Chu Hoàng Anh đặt đầu cô vào vị trí trái tim anh, nghe nói rằng lúc chúng ta yêu một người nhất chính là hận không thể để cho cô ấy nghe thấy từng nhịp tim đang đập của bản thân “Chồng!” Lâm Ngọc Linh nhẹ nhàng gọi anh một tiếng, nhìn vào mắt anh nói một cách chân thành: “Em yêu anh”
“Gọi thêm một lần nữa!”
Lâm Ngọc Linh bật cười: “Chồng!”
Chu Hoàng Anh có chút không thể kiềm chế sự phấn khích trong lòng mình, đây chắc chắn là âm thanh hay nhất
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666619/chuong-292.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.