Sắc mặt Lâm Ngọc Linh cực kỳ bình tĩnh, đến lúc giao bao cát cho chính cô, Dương Viễn ánh mắt sắc bén nói: “Đừng tưởng là cô làm tốt, thì tôi sẽ đối xử đặc biệt với cô, cho cô không cần chịu phạt!”
“Tôi biết” Lâm Ngọc Linh nhận bao cát, cũng không cần người khác trợ giúp, chính cô đem bao cát đặt lên vai: “Chúng tôi là một tập thể, nếu một người mắc sai lâm chúng tôi đều phải chịu phạt cũng cô ấy, thưa huấn luyện viên, tôi không có oán hận gì”
Nói xong cô khiêng bao cát chạy cùng mọi người chạy.
Trong đám đông, cô được coi là người có thân hình quá gầy, nhưng bao cát nặng giống như là núi lớn đè nén khiến cô khó thở.
Mới chạy được một lát cô liền lảo đảo ngã xuống.
Nhìn thấy ánh mắt suy tư của Dương Viên đang ở trên người của Lâm Ngọc Linh, Nguyễn Châu Bình cũng bước tới và nói: “Cô ấy rất đặc biệt và rất có nghị lực, không giống với những. người khác”
“Từ khi nào mà cô nói nhiều như vậy?”
Dương Viễn không kiên nhẫn nhìn cô ta.
Nguyễn Châu Bình cúi đầu cung kính nói: “Không phải tôi có ý nhằm vào cái gì, nhưng tôi cảm thấy nhiệm vụ lần này ông cụ Thanh giao xuống có chút gian khổ, dường như ông ấy sẽ không tùy tiện buông tha cho cô gái đó”
Nghe vậy, ánh mắt Dương Viễn trở nên thâm thúy.
Đúng vậy, anh ta cũng có một chút ý nghĩ giống như của Nguyễn Châu Bình.
Nhưng rất nhanh sau đó, giọng điệu của Dương Viễn lại trở nên rất lạnh lùng: “Bây giờ vẫn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666591/chuong-264.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.