Nghe thấy Lâm Ngọc Linh đã đến đây rồi mà còn nói giúp mình, Lâm Ngọc Huy cảm thấy trong lòng cực hận hối hận, nếu không phải cậu phạm vào tật cũ, thì sao lại hại tới chị chứ.
Vừa nghĩ tới đây Lâm Ngọc Huy liền dứt khoát nói hết sự thật ra: “Chị, mục đích thật sự của bọn họ vốn không phải em, mà là chị, bọn họ muốn hủy…hủy đi chịt”
Cả người Lâm Ngọc Linh như bị sét đánh, cứng đờ phờ phạc.
Cô quay đầu lại, quả nhiên nhìn thấy trên mặt tên cầm đầu hiện lên vẻ phẫn nộ, hẳn ta chửi: “Mẹ nó, chỉ thằng nhóc mày lắm lời!”
Chuyển mắt, hẳn ta nhìn về phía Lâm Ngọc Linh, lộ ra một nụ cười tà ác: “Nếu đã để lộ rồi vậy thì không cần phải giấu giếm gì nữa, bọn tao đúng là nhận được lệnh từ bên trên, cô ta nói muốn bọn tao đối với mày..không khách khí!”
Lúc này Lâm Ngọc Linh mới hoảng hốt, cô đã bị dụ vào hang sói.
“Rốt cuộc là ai bảo các người làm vậy!” Cô gào lên hỏi.
“Điều này sao có thể để mày biết được?
Bọn tao đều là nhận lệnh làm việc, vả lại mày có bộ dáng xinh đẹp thế này, phúc lợi tốt như vậy sao bọn tao có thể không chấp hành chứ!”
Tên cầm đầu và mấy tên bắt cóc còn lại đều xoa tay xoa chân, cứ như đám sói mắt xanh mà từng bước ép về phía Lâm Ngọc Linh.
Bước chân Lâm Ngọc Linh không ngừng lùi về sau, cuối cùng ngã trên cái bàn ở sau cùng Đã không còn đường để lui nữa rồi.
“Mấy người tha cho
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666520/chuong-192.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.