Không nghĩ cô ấy sẽ nói lại, Annie không phản ứng kịp: “Cô..”
“Cô có tư cách gì nói Lâm Ngọc Linh, không có việc gì làm đúng không? Vậy thì cút đi cho tô Đừng có đợi ở chỗ này làm chướng mắt tôi!” Cô còn chưa nói hết lời, Đại Thành phía sau không nhịn được đẩy cô một cái.
Trước có sói sau có hổ, Annie bị kẹp ở giữa thật sự rất ấm ức. Cô cản môi, mắt đỏ lên: “Cậu… Mấy người cứ đợi đấy! Tôi sẽ khiến mấy người hối hận!”
Nói xong, cô lấy tốc độ nhanh nhất chạy đi.
Lúc Chung Thành tới ngăn cản thì đã không kịp nữa rồi. Anh không nói được gì, chỉ có thể thở dài bất đắc dĩ, đưa tay lên muốn cởi tạp đề ra.
Đại Thành kéo tay anh, hỏi: “Anh làm gì đấy?
“Đi theo Annie. Đường đi nơi này phức tạp như vậy, nhỡ cô ấy xảy ra chuyện gì thì sao?”
Nghe Chung Thành nói, Đại Thành châm chọc: “Đứa con gái kia sao có thể ngu ngốc.
như vậy, chắc chắn là không muốn làm việc nên trốn đi thôi. Không cần để ý cô ta, chúng ta cứ làm việc của mình thôi Nghĩ lại thì Annie cũng là người lớn rồi, chắc sẽ không xảy ra việc gì. Giờ lại là lúc bận rộn, Chung Thành cân nhắc một lúc, tạm thời bỏ ý định đi tìm cô.
Nhưng đến buổi tối, cơm nước xong xuôi, trời đã tối mịt, bọn họ vẫn không thấy Annie trở lại. Lúc này tất cả mới đứng ngồi không yên.
Annie muốn bỏ đi, thì cũng sẽ tở về lúc trời tối.
Tiểu Nguyệt gấp đến phát khóc, cô chỉ trích
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666491/chuong-163.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.