“Không cần, em chia sẻ vị trí cho anh, bây giờ anh sẽ đến đón em ngay” Mã Tô nhẹ nhàng nói, mọi chuyện diễn ra còn tốt hơn cả Lâm Ngọc Linh tưởng tượng Sự việc mới bắt đầu đã thuận lợi như vậy khiến Lâm Ngọc Linh vô thức vui sướng trong lòng, cô vừa vui lại vừa lo nói: “Không cân đâu, em có thể tự đi được. Chúng ta hẹn gặp nhau ở cổng trường nhé?”
“Không thành vấn đê” Anh thẳng thần trả lời.
Nhận được câu đồng ý của Mã Tô, Lâm Ngọc Linh bèn cúp điện thoại, nhanh chóng đi đến trường học.
Trường học của Lâm Ngọc Linh tuy ở rất gần nhưng dù cô có dùng tốc độ nhanh nhất để đi đến thì khi đến đã nhìn thấy Mã Tô yên lặng đứng ở trước cổng trường.
Anh mặc một bộ quần áo bó sát mặc ở nhà, bộ quần áo màu trắng thoải mái càng tôn lên dáng người mảnh mai, thon dài, trắng mịn như ngọc của anh, tạo nên hình ảnh cực kì hài hòa.
Anh đứng dựa vào thân cây tươi mát, trên môi nở một nụ cười dịu dàng. Khi anh nhìn thấy Lâm Ngọc Linh liền huýt một tiếng sáo thu hút chú ý.
Lâm Ngọc Linh không dám chậm trẻ, chạy đến bên cạnh anh, bộ dạng áy náy nói: “Học trưởng Tô, em xin lỗi, đã hẹn anh mà lại đến trễ, để anh đợi lâu rồi”
Mã Tô vươn tay khẽ xoa đầu cô, vẻ mặt không chút nào để ý: “Không có chuyện gì lớn, em đã đến nhanh lắm rồi, chỉ là nhà của anh cũng trong khu phố này, so ra em còn ở xa hơn anh!
Hóa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666469/chuong-141.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.