Nghe anh nói vậy, viên cảnh sát biết không thể giấu được nữa, cũng không có gan nói dối thêm nên đành phải thành thật trả lời: “Chuyện này thì chưa có, nhưng tình huống hiện tại thì có thể trực tiếp đưa ra kết luận rồi…”
*Nếu cậu còn không biết cái giá phải trả cho những suy luận vô căn cứ thì tôi nghĩ cậu đường đường là một cảnh sát, cũng có khác gì mấy tên phế vật đâu?”
Hơi thở của Chu Hoàng Anh rõ ràng là nặng nề hơn, đến lời nói cũng không còn kiêng nể gì nữa. Viên cảnh sát sợ tới mức suýt nữa quỳ xuống, làm cho vị tổ tông này nổi giận thì thật sự là đã chán sống rồi.
“Thủ trưởng, chúng tôi đã sai. Chúng tôi sẽ điều tra lại ngay lập tức. Mong anh bớt giận” Cảnh sát nhanh chóng xin lỗi.
‘Vẻ mặt của Chu Hoàng Anh không hề dịu đi chút nào, giọng nói vẫn lạnh băng như cũ: “Tôi sẽ cho cậu một cơ hội cuối cùng, vậy còn người đó thì cậu tính xử lý thế nào?”
“Đương nhiên là thả ra. Chúng tôi sẽ thả cậu ấy ra ngay lập tức!” Cảnh sát nhanh chóng.
đứng dậy tháo còng trên cổ tay Lâm Ngọc Huy, đưa Lâm Ngọc Huy trở lại bên Lâm Ngọc Linh một cách cung kính như thể tổ tiên của anh ta vậy.
“Vậy còn con trai tôi thì sao? ..” Mẹ Trần bắt đầu hét lên với vẻ kiêu ngạo, nhưng khi chạm vào đôi mắt lạnh lùng của Chu Hoàng Anh, giọng bà càng ngày càng nhỏ: “Làm sao có thể…”
Chu Hoàng Anh đặt hai tay sau lưng, một hơi thở cao quý và trâm
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666452/chuong-124.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.