Bà Kiều quay đầu lại, nằm lấy bàn tay của Lâm Ngọc Linh rồi nói trong hàng nước mắt: “Những người trong bệnh viện này đều vu khống và hãm hại con, đi, đi về nhà với mẹ, chúng ta không chữa trị gì nữa”
Lâm Ngọc Linh chỉ hít sâu một hơi rồi vội vàng lắc đầu: “Mẹ, như vậy sao được, bệnh của mẹ chưa chữa khỏi thì chúng ta không thể xuất viện được đâu. Con chỉ bị người ta nói ra nói vào vài câu thôi, không sao mà.”
Bà Kiều tức đến mức suýt rơi nước mắt: “Con là con gái của mẹ, sao mẹ có thế bấm bụng chịu đựng nghe người khác nói những lời không hay về con được. Trong hoàn cảnh này mà mẹ còn nằm viện thì có khi còn bị chọc cho tức chết”
Bà Kiều rất kiên quyết, không nói nhiều lời với Lâm Ngọc Linh nữa mà chỉ tiếp tục dọn dẹp hành lý.
Cô y tá nhỏ không những không cảm thấy ăn năn hối lỗi mà ngược lại cô ta còn khịt mũi một cách lạnh lùng: “Tốt nhất là hai người đi nhanh một chút. Đừng ở đây chiếm giường rồi làm người khác ngứa mắt nữa.”
Những người thích xem chuyện náo nhiệt cũng xen vào vài câu: “Đúng thế, tôi nhìn mẹ con hai người ấy à, bệnh tình sẽ ngày càng thêm nặng mà thôi.”
“Tôi từng cho rằng bệnh viện là môi trường tốt nhất để chữa bệnh nhưng bây giờ tự nhiên lại xuất hiện cái loại chướng khí mù mịt như thế này, đúng là chẳng còn tâm trạng để chữa trị nữa mà”
Lâm Ngọc Linh cắn chặt môi, đôi mắt xinh đẹp ngập tràn nước mắt
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-chien-than/1666366/chuong-38.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.