(47)
Có trời mới biết, khi Kiều Vy nghe ba từ "Anh yêu em" từ miệng Doãn Kiệt, cô đã vui mừng biết nhường nào. Cô cứ ngỡ đây là một giấc mơ, cô hạnh phúc cười tít mắt:
\- Em muốn nghe anh nói mỗi ngày cơ. - Kiều Vy đúng là được voi đòi tiên mà.
Doãn Kiệt cốc nhẹ vào đầu cô, âu yếm hôn lên trán cô:
\- Nãy em bảo ra bắt chồng gì cơ?
Hử? Khi nãy cô xúc động quá, cô có được nói thế sao? Cô cũng không nhớ nữa.
\- Em...em...
\- Kiều Vy, anh còn chưa mở miệng cầu hôn em, em đã vội vã như này rồi sao?
Doãn Kiệt thừa cơ hội, ép cô vào sát tường. Hắn xấu xa nói khiến hai má cô nóng bừng lên. Gì chứ, còn dám mở miệng trêu cô nữa sao? Đáng ghét!
\- Anh...anh mau đi ra chỗ khác...á!
Kiều Vy định đẩy Doãn Kiệt ra thì lập tức bị hắn bế lên, hắn bế cô lên phòng mình, mặc cho cô có giẫy giụa thế nào:
\- Anh...làm gì thế, mau bỏ em ra...
Doãn Kiệt dường như không nghe lời nói của cô, hắn đá cửa vào phòng rồi cũng dùng chân thô lỗ đá rầm cửa lại. Hắn đặt cô xuống chiếc giường lớn êm ái, cả thân hình to lớn đè lên cơ thể mềm mại như nước.
\- Huhu...
Cô giẫy giụa muốn đẩy Doãn Kiệt ra thì lập tức bị hắn chặn lấy môi mình, hắn cúi xuống hôn lấy bờ môi của cô, nhè nhẹ cắn mút, dây dưa. Kiều Vy hoàn toàn bị đánh gục bởi nụ hôn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-la-ban-than/3006929/chuong-47.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.