Không đợi Tô Ảnh nói xong, Phó Thịnh chụp lấy tay của Tô Ảnh đi vào Hermes. 
Tô Ảnh ngẩng đầu, nhìn thấy logo của Hermes, đồng thời bắt lại ngón tay của Phó Thịnh, hoảng sợ kêu lên: “Phó tổng, tôi chỉ có thể mua nổi một chiếc khăn lụa Hermes, anh cũng không thể để tôi chỉ mang theo một chiếc khăn về tặng mẹ chứ?” 
Chắc là bị hình ảnh của Tô Ảnh chọc cười, từ trước đến nay, mặt của Phó Thịnh luôn lạnh như băng đen như than, hiếm thấy có khi nhếch miệng lên nói: “Nói nhiều, ai bảo cô bỏ tiền ra hả? Đi dạo phố với bản thiếu gia, còn phải để cho phụ nữ trả tiền? Lăn tới đây!” 
Sau đó, Phó Thịnh túm lấy Tô Ảnh mạnh mẽ bước vào trong cửa hàng Hermes. 
Sau khi đi vào, cuối cùng Tô Ảnh đứng thẳng người, cho dù cô không mua nổi, cũng không thể bỏ đi mặt mũi của Phó Thịnh! 
Phó Thịnh đi vào, lập tức có một đám người ra chào hỏi: “Phó tổng? Sao anh lại tự mình đến đây? Thường ngày đều có người trong nhà qua đây mua sắm mà?” 
Sau đó tầm mắt của đám người này rơi vào trên người Tô Ảnh, khi thấy hai người nắm tay, trong nháy mắt đều không nói gì nữa. 
Này, đây là… 
Bọn họ là quan hệ gì? 
Khi nhìn thấy bọn họ để ý đến tay mình, lúc này Tô Ảnh mới bất giác phát hiện, tay mình vẫn đang lôi kéo ngón tay của Phó Thịnh. 
Tô Ảnh khẩn trương buông tay ra, duy trì khoảng cách nhất định với Phó Thịnh. 
Cô cố gắng dùng ánh mắt, truyền tin đến đám phụ nữ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-kieu-ngao-sung-vo-yeu/1515613/chuong-92.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.