Người đàn ông như thế, rất khó để cho người khác sản sinh ra ác cảm với anh ta, Dáng vẻ anh không cười, rất tôn quý. Cười rộ lên, lại dễ thân thiện. Hiện trường không chỉ có Tô Ảnh, mà những người khác cũng kìm lòng không được mà bị hấp dẫn ánh mắt, nhao nhao dừng lại chuyện trong tay. Người đàn ông kia cũng không nhìn ai, lập tức đưa ra tay phải về phía Tô Ảnh: “Xin chào, tôi là Tự Thuật Phong Nguyệt.” Tô Ảnh vốn đang ngơ ngẩn, lập tức phản ứng được, ánh mắt mở to, miệng cũng há to, vẻ mặt khoa trương vô cùng. Không phải cô không muốn nói chuyện mà là kích động đến mức một chữ cũng không thể nói được. Tự Thuật Phong Nguyệt! Trời ạ! Trời ạ! Muốn chết rồi. Đại thần của cô. Vậy mà anh còn ưu tú gấp một vạn lần so với tưởng tượng của cô!
Vậy mà anh cũng tới đoàn làm phim rồi! Này, việc này là đang nằm mơ rồi! Anh nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc đến đờ đẫn của Tô Ảnh, tự nhiên nở nụ cười mềm mại: “Cô còn đáng yêu hơn so với tưởng tượng của tôi.” Tự Thuật Phong Nguyệt giơ tay xoa đầu Tô Ảnh : “Dù sao cũng đã hợp tác với nhau rồi, cũng nên gặp cô một lần mới được.” Tô Ảnh run run miệng, mới hồi phục lại tinh thần, khẩn trương nâng hai tay xoa đầu, giống như những cô gái bình thường khác, run rẩy nói: “Phong Nguyệt đại thần, tôi là fan hâm mộ của anh!” Tự Thuật Phong Nguyệt khẽ nở nụ cười: “Tôi biết, được rồi, tôi không làm phiền cô quay phim nữa, chờ cô quay xong, lại nói chuyện với cô.” Nói xong, Tự Thuật Phong Nguyệt nhìn về phía Dương Chính, hơi vuốt cằm, mang theo trợ lý và bảo an rời đi. Tự Thuật Phong Nguyệ đã đi được hơn mười phút, sau đó mọi người trong phim trường vẫn chưa phản ứng kịp. Trời ạ! Như vậy là không muốn để cho người khác sống nữa? Hóa ra Tự Thuật Phong Nguyệt đẹp trai như thế! Vốn dĩ bọn họ nghĩ là Tự Thuật Phong Nguyệt là một người đàn ông có giọng hát hay nhưng lại xấu xí vô cùng, hôm nay liền bị bẽ mặt rồi. Ha ha, mặt sưng lên rồi? Cũng không biết có phải vì gặp được thần tượng hay không, Tô Ảnh trước giờ chưa bao giờ đóng phim, giống như tìm được bí quyết diễn xuất, cảm giác như được đả thông kinh mạch trong nháy mắt, diễn xuất tiến bộ không ngừng.
Sau khi Tô Ảnh tìm được cảm giác, một lần đều đã quay xong tất cả các phân cảnh. Sau khi Dương Chính vừa lòng kêu dừng lại, lúc này cô mới nhẹ nhàng thở ra. Không tồi, không gây phiền phức cho Mạnh Tiểu Ngư. Quả nhiên, làm diễn viên cũng không dễ dàng như thế. Tô Ảnh làm xong, muốn đi nói một tiếng cảm ơn với Tự Thuật Phong Nguyệt, cũng thuận tiện trịnh trọng giải thích một chút. Nhưng đi qua nhiều chỗ, cũng chưa tìm được anh. Ngay lúc cô chuẩn bị bỏ cuộc, quay người lại thấy an đang đứng ở bên cạnh hồ nhân tạo gọi điện thoại, cô bước nhanh tới, lại dừng cách anh ba bước, chờ anh nói chuyện điên thoại xong. “Được được được, mình nói quay về thì nhất định sẽ quay về, hôm nay mình chưa về, bên này mình cồn phải gặp một cô gái rất thú vị. Ừm, hôm sau mình trở về đi. Được, cô gái ấy tìm mình rồi, mình cúp máy trước. Mặt khác, chuyện mình quay về, không được nói cho những người khác, những người đó rất phiền… được rồi, tạm biệt.” Tự Thuật Phong Nguyệt cúp điện thoại, mới xoay người nhìn Tô Ảnh, dáng vẻ mỉm cười, thực sự rất đẹp trai. Tô Ảnh không nhịn được kích động tiến lên một bước nói: “Phong Nguyệt đại thần…” “Sao lại khách khí như thế? Gọi tôi là Diệp… Phong Nguyệt là được.” Đôi mắt của Tự Thuật Phong Nguyệt lóe lên, nói: “Chúng ta cũng tính là bạn từ trên mạng ra ngoài đời không?” Tô Ảnh vẫn có chút khó khăn, nói: “Được, cung kính không bằng tuân mệnh, tôi gọi anh một tiếng Phong Nguyệt là được. Tôi không nghĩ tới anh sẽ đến, cực kỳ bất ngờ, cũng cực kỳ vui vẻ.” Tự Thuật Phong Nguyệt nhẹ cười nói: “Tôi là một trong những người đầu tư của bộ phim này, cho nên tới đây nhìn xem.”
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]