“Thật nhiều vô nghĩa.” Phó Thịnh lạnh lùng nhìn thoáng qua Sầm Yến Hành, thấy cô và Sầm Yến Hành cười nói thật nhiều, liền cảm thấy không thoải mái. Cô gái nhỏ ngu ngốc này lúc nào cũng tránh anh như tránh dịch, vậy mà lại cười nói nhiều với Sầm Yến Hành như thế? Hừ? Mơ tưởng! Lúc này, Mộc Minh giơ điện thoại qua: “Tổng giám đốc, là điện thoại của cậu Diệp.” Phó Thịnh giơ tay nhận lấy: “Diệp Tự, cậu không định về nước sao?” Đầu bên kia điện thoại truyền đến một âm thanh dễ nghe, cực kỳ rõ ràng: “Khà, không phải đã có cậu rồi sao? Mình cũng yên tâm! Nghe nói cậu đã thay mình dạy dỗ thằng em họ không hiểu chuyện kia rồi hả? Chuyện của ông nội đã khiến cậu lo lắng rồi.” “Lời vô nghĩa của cậu cũng thật nhiều.” Khẩu khí của Phó Thịnh trong nháy mắt liền dịu xuống: “Còn phải nói chuyện khách khí như thế với mình sao? Em họ của cậu đã bị mình đánh cho một trận, đưa đến Sơn Tây đào than rồi! Sức khỏe của ông Diệp cũng không có gì đáng ngại, tĩnh dưỡng một thời gian là có thể ra viện rồi.” Bên kia điện thoại dường như thở ra: “Vậy là tốt rồi, hôm nay mình không thể quay về, cậu thay mình uống hộ hai chén.” “Yến Hành có chuyện muốn nói với cậu, đưa điện thoại cho cậu ta đây.” Phó Thịnh đơn giản ném điện thoại cho Sầm Yến Hành, sau đó quay đầu nhanh chóng rời đi. Tô Ảnh nhìn thấy tổng giám đốc nhà mình còn có tính tình như thế, không nhịn được lặng lẽ lè lưỡi với Mộc Minh, cũng đi theo. Những người khác cũng đều nhao nhao đi theo sau người Phó Thịnh, về phía khách sạn.
Tô Ảnh nhìn bóng lưng cao ngất của anh, lúc này mới nhớ lại, ngày đó lúc gặp được Phó Thịnh ở bệnh viện, hóa ra là anh ấy đi gặp ông nội của Diệp Tự, hóa ra người mà anh đánh là em họ của Diệp Tự. Diệp Tự, Diệp Tự. Vì sao cái tên này lại quen tai như thế? Hình như, đã nghe qua ở nơi nào. Vào trong khách sạn, thiếu chút nữa Tô Ảnh bị những thứ chói lóe chiếu cho mù mắt. Khách sạn này đúng thực sự là rất giàu có, cho nên, cho dù là một căn phòng hội nghị cũng được trang trí giống như hoàng cung, các loại khí phái khiến cho người ta mù mắt. Tô Ảnh đi theo Phó Thịnh dẫn đầu đến ngồi trong một căn phòng trang nhã, lúc này những người khác mới lục tục ngồi xuống phía sau. Xem ra Sầm Yến Hành nói không sai, mặc dù mọi người đều lớn lên ở đại viện, nhưng cũng phân cấp bậc. Nhóm người này có thể hô phong hoán vũ ở bên ngoài, nhưng trước mặt Phó Thịnh hay là Sầm Yến Hành, tất cả đều ngay ngắn quy củ. Khó trách ngày đó khi Phó Thịnh đánh vị thiếu niên kia, những người khác cũng không dám nói một tiếng nào. Đây chính là giai cấp.
Sầm Yến Hành trở lại một hồi, đưa điện thoại di động cho Mộc Minh đứng bên cạnh, ngồi ở ghế dài gần đó. Sầm Yến Hành có một cô bạn gái tóc vàng, dáng vẻ rất xinh đẹp, giống như một búp bê. Tô Ảnh thấy đối phương liên tục đánh giá chính mình, bởi vậy cười đầy thiện ý với đối phương. Búp bê cũng cười cười, gật đầu, xem như đã chào hỏi. Sầm Yến Hành cúi đầu trò chuyện gì đó với búp bê, dường như hai người đang nói tới chủ đề thú vị gì đó, cùng thấp giọng nở nụ cười. Tô Ảnh quay đầu nhìn những người khác trên ghế dài, bạn gái của bọn họ đều đang cực lực lấy lòng người bạn trai ở bên cạnh, sau đó nhìn Phó Thịnh, hoàn toàn sợ sệt rồi. Để cô chủ động tựa vào người Phó Thịnh sao? Không không không, cô còn muốn sống thật tốt. May mà Phó Thịnh cũng không thèm để ý đến Tô Ảnh, vẫn cúi đầu xem thường ngày hôm nay. Sau một thời gian, buổi đấu giá bắt đầu. Vì buổi đấu giá mang tính chất từ thiện, cho nên tất cả mọi người đều là vì ông cụ mặt dài nhà mình, không có đồ nào là không đấu giá được, tất cả đều được bán một giá rất cao.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]