Thân thể hơi mập lấy lòng khẽ đến gần bên người Mạc Bảo Bối, Mạc Trường Thắng nịnh hót nhìn con gái mình.
- Mỗi lần nghe anh ta nói tiếng Trung Quốc, không nhìn người thật đúng sẽ tưởng là người Trung Quốc ư? Đây là lời thật lòng của ba? - Khuôn mặtMạc Bảo Bối sa sầm, lời lạnh lùng từ trong miệng phun ra.
- À. . . . . . dĩ nhiên, tiếng Trung Quốc của Ross đích thực là tốt nhất trongsố những người ngoại quốc ba đã gặp, đây là sự thật, ba chỉ là nói theothực tế thôi. - Mạc Trường Thắng lập tức ngồi thẳng người, thái độ trang nghiêm.
- Hồi nhỏ con đã thích văn hóa Trung Quốc, năm thứ haitiểu học đã ầm ĩ muốn học khóa văn học quốc gia? - Mạc Bảo Bối tiếp tụcâm u lạnh lẽo nói.
- Bảo Bối nhà chúng ta thích nhất Trung Quốc,không ai không biết không người không hiểu, chỉ cần không phải sản phẩmtrong nước con lập tức kiên quyết tẩy chay. - Mạc Trường Thắng vừa cườivừa nói, trong lòng dần dần có chút chột dạ.
- Với kinh nghiệmcủa ba vẫn là khách sạn Shangri-La tốt, món Trung Quốc làm đến đỉnh cao? - Mạc Bảo Bối cười lạnh không rõ âm dương, quỷ dị nhìn Mạc TrườngThắng.
- Đúng vậy, khách sạn Shangri-La là khách sạn cấp năm sao, dĩ nhiên làm rất tốt rồi. - Mạc Trường Thắng âm thầm nuốt khẩu khí, bịchính con gái mình hỏi như thế, mỗi một đề đều hỏi đến làm ông chột dạkhông dứt.
- Từ nhỏ con đã thích ăn thịt bò, lại càng lúc càng có tính bướng bỉnh, đây là cảm giác của ba? -
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-thuan-ba-xa-luu-manh/97169/quyen-1-chuong-7.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.