Dưới cơn nóng giận,Mạc Bảo Bối gọi điện thoại cho công ty chuyển nhà chuyển toàn bộ trongnhà Ross đi, để lại một ngôi nhà trống rỗng, sau đó thay giày cao gótlái xe đi theo chiếc xe của công ty chuyển nhà đến biệt thự cô mới mua.
Đồ đạc quý giá của chủ nhà mua về trong biệt thự đã mang đi toàn bộ đihoặc là tặng người khác, còn dư lại một số đồ đơn giản Mạc Bảo Bối cũngkhông thích. Dù sao mắt nhìn của cô gái trẻ tuổi với người già cũngkhông phải như nhau, có điều ngại vì những thứ đồ kia dù sao cũng rấtquý giá, Mạc Bảo Bối cũng không lãng phí, trực tiếp sung vào tiền côngcho những nhân viên làm việc chuyển nhà. Người của công ty dọn nhà lạiphụ trách giúp một tay đem toàn bộ đồ để vào chỉnh tề như vị trí banđầu.
Nhân viên của công ty dọn nhà một tháng cũng chỉ kiếm đượcmấy ngàn NDT, hiện tại tức thì cho bọn họ đồ quý giá, mặc dù là hàng cũ, nhưng cũng rất vui mừng. Chỉ sợ không cần ra chợ đồ cũ bán cũng có thểbán được giá tiền rất tốt, cho nên mỗi người đều rất vui vẻ giúp mộttay.
Vốn thiếu ngủ, hơn nữa bị tức đến gần chết, lấy một ít thứcăn nhanh từ trong tủ lạnh ra ăn xong, Mạc Bảo Bối trực tiếp ngã trênchiếc giường lớn mềm mại của Ross ngủ thiếp đi.
- Tiểu thư Mạc!Tiểu thư Mạc! Tỉnh! - Mạc Bảo Bối đang ngủ nghe thấy giọng một người đàn ông xa lạ, lập tức cảnh giác tỉnh táo lại.
Mặc dù Mạc Bảo Bốirất dễ ngủ, cũng dưỡng thành một thói xấu kiên trì, nhưng đó là đối vớihoàn cảnh và âm thanh quen thuộc, bản năng phản xạ có điều kiện sẽ trựctiếp loại bỏ âm thanh không muốn nghe thấy. Lúc này đổi lại là hoàn cảnh xa lạ cộng thêm giọng người đàn ông xa lạ, lập tức tỉnh táo lại.
Nhìn xung quanh một chút, nhân viên dọn nhà đã sắp xếp tất cả đồ đạc theoyêu cầu của Mạc Bảo Bối, hiện tại duy chỉ có cái giường cô ngủ vẫn bàytrong phòng khách. Mạc Bảo Bối vò vò đầu bước xuống giường lớn, để nhânviên dọn nhà chuyển giường đến trong phòng ngủ chính lầu hai.
Nhìn đồng hồ báo giờ trong phòng khách một chút, đã hơn năm giờ chiều, MạcBảo Bối lặng lẽ cảm thán thời gian một ngày cứ như mà trôi qua rồi.
Mở điện thoại ra bấm số Tề Giai, hẹn Tề Giai và Viên Tử buổi tối ra ngoài ăn cơm, thuận tiện nói một chút uất ức của mình.
Lầu hai mươi bảy trung tâm thương mại Vanda.
Âm nhạc lãng mạn, ánh đèn mờ ảo, khung cảnh trang nhã, đây chính là nhà hàng Pháp Tề Giai làm chủ đầu tư.
Từ nhỏ Tề Giai đã rất để ý tới tài năng trời phú, đầu tiên là sử dụng bình thường tiền tiêu vặt và bao tiền lì xì lễ mừng năm mới người trong nhàcho, lúc Tề Giai tròn 16 tuổi bắt đầu chỉ biết đầu tư, cho đến tròn mười tám tuổi con người đã có chút giá trị, sau đầu tư thêm vào ngành ănuống. Sau khi quyết định đầu tư, đăng ký của Tề Giai thông qua xong lậptức bắt tay vào thiết kế làm nhãn hiệu, đầu bếp, bữa ăn cùng với côngviệc trang trí. Nhưng muốn mở một nhà hàng hạng sang ở tại một khu vựcxa hoa mà nói, số tiền cần đến cũng không phải một con số nhỏ. Ngoàitiền mình kiếm ra được, Tề Giai còn mượn Viên Bân mười triệu tiền sửasang.
Có điều, mấu chốt buôn bán mà con mắt tinh đời của Tề Giainhắm trúng rất nhanh đã giúp cô kiếm được không ít tiền. Nhà hàng nàymặc dù mới khai trương một năm, nhưng đã giúp Tề Giai kiếm lại phần lớntiền, dựa vào trung bình thu vào bây giờ. Tề Giai dự tính cuối năm naysẽ trả sạch mười triệu mượn Viên Bân.
- Các cậu nói, không phảilà đầu óc tớ bị nước vào rồi chứ? - Mạc Bảo Bối chia sẻ chuyện xảy rangày hôm nay với hai chị em tốt, hỏi.
- Trong đầu vốn đã có nước không phải sao? Nếu không chẳng phải là quá khô biến thành xác ướp? - Viên Tử theo tiếp lời bản năng.
Tề Giai thấy Viên Tử trả lời trắng trợn như vậy nhưng không thể trách, làm thành không nghe thấy, còn Mạc Bảo Bối lại giận đến không chịu được,phát điên nắm lấy khuôn mặt nhỏ nhắn thịt núc ních của Viên Tử:
- Đã từng gặp ngu ngốc, chưa từng gặp qua đần thế này. Trong đầu có nước sống thế nào hả?
Viên Tử vô tội nhìn hai người, thấy Tề Giai không cứu cô, còn đang ở đó nhìn cảnh đêm ngoài cửa sổ.
Yếu ớt lấy một quyển sách từ trong túi, mở ra, chỉ vào hình vẽ cấu tạo nãobộ. Viên Tử làm như hiến vật quý đưa tới trước mặt của Mạc Bảo Bối, chỉvào bộ phận màu lam trên sơ đồ:
- Cậu xem, đây không phải là nước thì là cái gì? - Gần đây cô vẫn luôn nghiên cứu ngoài không gian gì đó, bởi vì học kỳ mới cô gia nhập câu lạc bộ nghiên cứu chiêm tinh, để làmphong phú mình nên mua một bộ sách phương diện có chút liên quan xem, tự nhận là rất hiểu.
-Đó là dịch não sống, cậu mua là sách ngoàikhông gian gì đó mà cem không hiểu bên trong viết gì sao? - Mạc Bảo Bốibuông mặt Viên Tử ra, nhận lấy quyển sách kia, vừa nhìn vừa nói.
Đây là một quyển sách giảng giải ở ngoài địa cầu còn có rất nhiều vi sinhvật, là không gian ba chiều loài người không đoán được. Cấu tạo não bộnhưng thật ra là hình vẽ trừu tượng. Có lẽ là để nói rõ đầu loài ngườicòn bộ phận chưa khám phá, nếu như khám ra về sau sẽ nhìn thấy và thậmchí có cảm giác có thể đẩy cửa chính không gian 3D ra.
Nhìn loại sách không chịu trách nhiệm này, Mạc Bảo Bối giận đến muốn đánh người.
- Đến tột cùng là ai lừa đảo cậu đến cái câu lạc bộ vô dụng đó hả? Trường học các cậu lại có thể cho phép câu lạc bộ tà thuyết mê hoặc người khác như vậy tồn tại sao?
- Không có lừa đảo tớ, thật sự có ngườixuyên qua thời không rồi, có xuyên đến cổ đại, có đến tương lai, cũng có người đến thời đại không xác định, cũng chính là không gian ba chiềuviết trong quyển sách này. - Viên Tử nói chuyện lạ.
- Cậu nhìnthấy rồi hả? Hay là trải qua theo như người cậu nói? Làm sao người tanói cái gì cậu cũng đều tin tưởng thế. Tề Giai, sao cậu cũng không quảnmặc kệ cậu ấy, ngày nào đó bị người ta bán chúng ta còn phải đi cứungười. - Mạc Bảo Bối đối với loại chuyện vô căn cứ này ôm thái độ khinhthường.
- Nào có, trong tiểu thuyết còn có rất nhiều phim truyềnhình hiện tại đều đang truyền bá. Thế giới này nhất định tồn tại khônggian ba chiều. - Viên Tử rất tin tưởng, hơn nữa ý chí kiên định, khôngbiết vì sao, chính là cô tin tưởng.
- Cậu cũng nói là tiểu thuyết rồi, đều là thứ gạt người, mau chóng cai cai cái ham mê này, cẩn thậnbị đầu độc. – Nét mặt Mạc Bảo Bối hiểu biết. Cũng khó trách Viên Tử luôn luôn không tim không phổi, nhìn mấy quyển tiểu thuyết lâu liền tin, côcũng thường thấy các bạn cùng lớp ôm điện thoại di động xem tiểu thuyết, còn ở đó thảo luận.
Tư tưởng lãng mạn của thiếu nữ, đây chính là ý tưởng xuyên qua thời không Mạc Bảo Bối rất tin tưởng, không nghi ngờViên Tử sẽ có.
- Sẽ không đâu, tớ thích chính là thích. - Viên Tử đoạt lại quyển sách, giả bộ bỏ vào lại trong túi, một bộ dạng lo lắngMạc Bảo Bối sẽ mở cửa sổ, trực tiếp đem lấy sách bảo bối của cô némxuống hai mươi bảy lầu.
- Cậu cứ để cho cậu ấy lăn qua lăn lạiđi, qua một chút cậu ấy lại dời lực chú ý tới những nơi khác thôi. - TềGiai uống một ngụm trà, chậm rãi nói. Nếu như mỗi lần hai người chị emtốt này của cô cãi nhau cô đều phải hết sức đi ngăn cản mà nói, cô chính là một siêu nhân. Nhất là Viên Tử tâm huyết dễ dàng dâng trào như vậy,một tháng đổi một loại hứng thú, đúng là không biết vì sao cô ấy yêuthích lại rộng khắp thế, hơn nữa tinh lực lại vẫn luôn dư thừa như vậy.
- Vậy cậu quản tâm tình của tớ đi, tớ cảm thấy mình bây giờ trở nên thậtkhông được bình thường. Tớ luôn cảm thấy đây hoàn toàn không phải là tớnữa. - Mạc Bảo Bối ảo não nhìn Tề Giai, thái độ đối với Ross biến chuyển vẫn luôn khiến Mạc Bảo Bối rất phiền não, cho nên mặc dù trên danhnghĩa là đón nhận sự thực Ross là hôn phu, nhưng cảm giác là lạ, vậy nên đối với Ross toàn là tránh được nên tránh. Cũng vì vậy đây là nguyênnhân mặc dù cô về nhà đã năm ngày vẫn không hề chủ động liên lạc Ross,thậm chí lúc ở trường học, có lúc rõ ràng là rất nhớ nhung Ross, nhưngRoss không chủ động gọi điện thoại cho cô, cô cũng sẽ không chủ độngliên lạc với Ross.
Trước kia Mạc Bảo Bối sẽ không kì lạ như vậy, cô luôn luôn là nghĩ cái gì làm cái đó, cho nên, cô thật sự rất không quen.
- Loại chuyện thế này, tự mình nghĩ đi. - Tề Giai liếc Mạc Bảo Bối mộtcái. Chuyện yêu đương căn bản không phải là chuyện người khác có thểgiúp một tay, phải hiểu loại tâm tình này, chỉ có dựa vào tự bản thânphát giác. Cảm giác yêu một người, là người khác sao có thể giúp làm rõchứ.
- Không được..., cậu nhất định phải quan tâm chuyện củatớ..., cũng không có ai để ý tới tớ nữa… Cậu xem cô nàng ngớ ngẩn này,chính cậu ấy còn không rõ làm sao còn giúp tớ làm rõ được chứ. - Mạc Bảo Bối chỉ chỉ Viên Tử.
Viên Tử đang vui vẻ ăn điểm tâm ngọt, vuivẻ như chị lớn ngốc, nghe Mạc Bảo Bối nói chuyện, vểnh miệng lên bày tỏphản kháng, nhưng vừa lúc nhân viên phục vụ tới đưa lên món điểm tâmngọt cuối, lập tức lại hấp dẫn lực chú ý của cô.
- Tình yêu không phải chuyện dễ dàng như vậy, huống chi cậu hỏi tớ một người độc thân,cậu không cảm thấy quá mức gượng ép rồi sao? - Tề Giai hỏi ngược lại,chính cô cũng chưa từng nói yêu, nghĩ kế cho cô ấy kiểu gì?
-Không hề gì, trong mắt của tớ, Giai Giai không gì không làm được. Thứtình yêu này đối với cậu mà nói còn không phải là một đĩa đồ ăn. Trênthế giới làm sao có thể có chuyện cậu không giải quyết được chứ, đó làtuyệt đối không có. - Mạc Bảo Bối đối với thông minh của Tề Giai luôntin tưởng không nghi ngờ.
Có lẽ là từ nhỏ đến lớn vẫn luôn là TềGiai đứng bên cạnh giúp cô dọn dẹp cục diện rối rắm, cho nên ỷ lại đãtạo thành sùng kính vô hạn đối với Tề Giai, cảm thấy toàn thế giới cũngkhông có chuyện Tề Giai không làm được.
- Cậu nghĩ quá nhiều,chuyện tớ không giải quyết được quá nhiều, cậu không nhìn thấy thôi.Chẳng quan bây giờ cậu đã biết một cái rồi đó, đó chính là tâm tình mâuthuẫn hiện tại của cậu tớ không biết giải quyết thế nào. - Tề Giai không cảm thấy vui mừng chút nào vì Mạc Bảo Bối tán dương.
Mạc Bảo Bối nhìn Tề Giai, mặt cũng cúi xuống, buồn bã nhìn vào Tề Giai, muốn khơi gợi sự đồng tình của Tề Giai.
- Tớ nói Giai Giai à, ánh mắt của cậu thật tốt, từng nhân viên phục vụnơi này không phải mỹ nữ chính là trai đẹp, thật sự là quá bổ mắt rồi,nhìn mà khẩu vị cũng tốt hơn rất nhiều. – Kể từ sau khi nam nhân viênphục đưa điểm tâm lên xong, ánh mắt Viên tử vẫn đuổi theo phục vụ đo,cho đến khi người phục vụ vào phòng bếp, lúc này Viên Tử mới phục hồitinh thần lại, bộ dạng chảy nước miếng nói với Tề Giai.
Vốn dĩMạc Bảo Bối đang cố gắng gợi lên không khi làm cho Tề Giai đồng tình với cô, kết quả bị một câu nói như vậy của Viên Tử phá vỡ, lập tức khiếnthế giới của Mạc Bảo Bối tối sầm xuống, âm u nhìn Viên Tử, từ trong kẽrăng Mạc Bảo Bối nặn ra lời nói:
- Háo sắc!
Viên Tử mặt không đỏ tim không đập hào phóng thừa nhận danh hiệu háo sắc, gật gù đắc ý nói:
- Thực sắc tính dã(*)! - Sau đó nhún nhún vai.
(*) Thực sắc tính dã: ăn uống, háo sắc – niềm ham muốn lớn nhất của con người.
Lời của Viên Tử càng chọc cho Mạc Bảo Bối muốn phát điên thêm, toàn bộ thếgiới giống như sụp đổ trong nháy mắt, nằm trên bàn, không còn hơi sứcbuồn bã.
Mạc Bảo Bối không muốn về nhà một mình, cuối cùng đitheo Tề Giai về, giữa trưa ngày hôm sau sau khi ăn cơm xong lập tức trực tiếp đi ô-tô trở về miền bắc.
Trước khi đi, Mạc Bảo Bối vẫn nhớmãi không quên, u oán nhìn thẳng Tề Giai, hy vọng có thể giống như caothủ trong phim ảnh, vào thời khắc cuối cùng cho ra lời nói làm người tatỉnh ngộ, sau đó câu nói kia nhất định làm cho người ta cảm thấy tựa như tỉnh ngộ, hiểu ra khí thế mạnh mẽ của câu nói.
- Lấy thức ăntrên hàm răng đi, ghê tởm chết. - Tề Giai đưa Mạc Bảo Bối ra cửa, mộtkhắc đó xoay người lại nhìn Mạc Bảo Bối, lạnh lùng mà nói.
Chỉtiếc, đúng là Tề Giai nói một câu nói, hơn nữa cũng là cảnh tỉnh, chỉtiếc làm cô chỉ muốn mổ bụng tự vẫn, chứ không phải tỉnh ngộ.
Mất mát trở lại nhà trọ ở miền bắc đã là hơn năm giờ chiều rồi, Mạc Bảo Bối cầm chìa khóa từ trong nhà để xe đi ra ngoài đã nhìn thấy mấy ngườikhông nên xuất hiện ở nơi này.
- Mấy anh chỉnh tề như vậy tới đây tìm em làm gì? - Mạc Bảo Bối có chút bất ngờ. Hàn Kì, Cố Thiếu Thông và Lôi Lợi bình thường căn bản sẽ không tìm đến cô, hơn nữa cô cũng khôngcó nói cụ thể mình ở nơi nào, sao mấy người này lại đột nhiên xuất hiện?
- Không có chuyện gì thì không thể tìm em sao? Đúng là đồ không có lương tâm! - Cố Thiếu Thông khoa trương ôm Mạc Bảo Bối.
Mạc Bảo Bối từ chối mấy lần không tránh ra được, cuối cùng giận đến đạp một cước, lúc này mới ép Cố Thiếu Thông không thể không buông Mạc Bảo Bốira.
- Thứ nhất, em không phải đồ gì, thứ hai, em chính là khôngcó lương tâm, thứ ba, không có việc gì dĩ nhiên tốt nhất đừng tìm em. -Mạc Bảo Bối không cảm thấy mấy người này tới tìm cô sẽ có chuyện tốtlành gì.
- Không cần tuyệt tình như vậy đâu, nói thế nào bọn anhcũng đều có thể là bạn tốt nhất của em đấy. Đến đây đi, cười một cái cho anh. - Cố Thiếu Thông gảy nhẹ nâng cằm Mạc Bảo Bối lên nói.
-Anh khóc trước cho em một cái, em lập tức cười. - Mạc Bảo Bối hung hăngtrừng mắt liếc Cố thiếu thông. Nói chân liền đi, Bán Hạ cũng trở về nhàrồi, suy nghĩ một chút cũng biết là Tiểu Ngoan đưa theo mấy người nàyđến tìm cô.
Đám người Hàn Kì đi theo Mạc Bảo Bối về đến nhà, tựnhiên làm giống như trong nhà chính mình, tự lấy thức uống từ trong tủlạnh, mở ti vi, chơi trò chơi.
- Wey wey wey, mấy người tôn trọng chủ nhà em đây một chút có được hay không? Em nói cho các anh uống đồuống rồi sao? Em nói có thể dùng TV rồi sao? Còn nữa ai cho phép anh mởmáy vi tính của em chơi trò chơi vậy hả? - Mạc Bảo Bối chẳng qua là vềphòng thay một bộ quần áo ở nhà nhẹ nhàng khoan khoái, vừa ra khỏi cửađã nhìn thấy ba người đều tự tìm chuyện mà làm, một chút cũng không cótự giác làm khách.
Mạc Bảo Bối kêu thầm không người nào để ýbiết, đều đang tự làm chuyện của mình. Hàn Kì vốn đang uống thức uốngcàng thêm tự nhiên lấy một quyển sách trong tủ âm tường ra xem, sau đóthoải mái ngã mình xuống ghế sofa, an tĩnh đọc sách, giống như Mạc BảoBối chính là một người vô hình.
Lôi Lợi hết sức chăm chú nhìnkênh thể thao, còn Cố Thiếu Thông lại bắt đầu chơi game online, không có một ai coi Mạc Bảo Bối đang tồn tại.
Nhìn ba người tùy tiện như vậy, quả thật Mạc Bảo Bối muốn tức điên lên rồi.
Đang lúc Mạc Bảo Bối tức giận trợn trừng mắt nhìn ba người, chuông cửa vang lên.
Mở cửa, Mạc Bảo Bối liền trực tiếp trở lại vào trong phòng khách.
Tiểu Ngoan không hiểu theo sát ở phía sau đóng cửa lại, sau đó vào cửa, nhìn thấy đám người Hàn Kì, lập tức khom lưng tôn kính:
- Chào đàn anh Hàn Kì, chào đàn anh Lôi Lợi, chào bạn học Cố.
Mạc Bảo Bối trực tiếp cầm lấy bài thi và giáo trình từ trên tay Tiểu Ngoan, sau đó hung hăng vỗ vào ót Tiểu Ngoan:
- Khách khí như thế làm gì, về sau nhìn thấy ba người bọn họ lùi tránh ra chín mươi dặm cho tôi, không cho có bất kỳ quan hệ gì với bọn họ, nếukhông. . . . . . - Mạc Bảo Bối làm dấu tay giết người diệt khẩu, sau đóbuồn bực tự đi tới bàn ăn làm bài tập thực hành.
- Nhưng mà cáiđó. . . . . . bọn họ vốn có quan hẹ với tớ. - Quan hệ bạn học, nhất làCố Thiếu Thông, cúi đầu không thấy ngẩng đầu lại gặp, hơn nữa Lôi Lợithường tìm anh đến hỏi chuyện, anh nào có can đảm không có quan hệ vớiba người họ.
- Quan hệ thế nào? Quan hệ tình yêu loạn luân? - Mạc Bảo Bối kéo cổ áo Tiểu Ngoan, chất vấn.
- Không có không có. . . . . . không phải quan hệ như thế! - Tiểu Ngoanvừa nghe thấy đã bị dọa đến toàn thân run rẩy. Chuyện này phải là ngườicó nhiều dũng khí mới có thể làm được, anh cũng không có can đảm đó. Nếu như anh mà có, cũng sẽ không đường đường là một trưởng lớp lại trởthành người hấu cộng chân chạy của một cô gái rồi.
- Không phải loại quan hệ này, vậy sẽ không có quan hệ, nhớ không? - Mạc Bảo Bối hài lòng mà gật gật đầu, buông tay ra.
- Nhớ. . . . . . . - Tiểu Ngoan len lén nhìn ba người đàn ông đều đangbận rộn chuyện của mình, chột dạ nói, chỉ sợ ba người kia cho anh mộtcái biểu cảm, vậy anh sẽ thật sự là Trư Bát Giới soi gương —— trongngoài không được lòng người.
- Nhớ, vậy thì đuổi bọn họ ra ngoàicho tôi, hiện tại tôi phải làm bài tập, cần yên tĩnh, nhanh đi. - MạcBảo Bối cúi đầu vừa chép lại báo cáo thực hành của Tiểu Ngoan vừa nói.
Tiểu Ngoan nghe xong lời này càng thêm chột dạ, len lén liếc mộ người trongphòng khách một cái, chỉ thấy Lội Lợi đang xem kênh thể thao cho anh một ánh mắt hung ác, Tiểu Ngoan lập tức bị dọa sợ đến đùi nhũn ra rồi.
- Tớ không dám. . . . . . tớ. . . . . . tớ tự đuổi tớ đi trước. Sáng sớmngày mai tớ lại tới giúp cậu cầm sách. - Vội vàng hấp tấp bỏ lại lờinói, Tiểu Ngoan dùng tốc độ lửa thiêu mông thoát khỏi hiện trường.
20’ Mạc Bảo Bối đã chép bài tập xong, Cố Thiếu Thông phát giác chuyện này trước tiên, trực tiếp tiến lên, xốc Mạc Bảo Bối lên:
- Lên đường. – Giọng Cố Thiếu Thông nhảy cẫng mang theo một chút mong đợi.
Hàn Kì gấp sách, dùng bookmark sách kẹp nơi anh đang xem, sau đó hai tay cầm túi đứng dậy.
Lôi Lợi sợ Mạc Bảo Bối phản kháng, sau khi tắt TV bước một bước dài tiếnlên, cùng Cố Thiếu Thông mỗi người một bên, nhấc Mạc Bảo Bối lên.
- Này, ba người các anh muốn làm gì? - Mạc Bảo Bối đá chân, thở phì phì hỏi. Đến tột cùng ba người này đang giở trò quỷ gì.
- Đi chơi thôi. - Cố Thiếu Thông cười híp mắt nói.
Nửa giờ sau đó, Mạc Bảo Bối bị bắt cóc đến một tòa biệt thự. Đây là mộtbiệt thự phong cách kiến trúc châu Âu, từ thiết kế nhìn ra được là sửdụng phong cách điền viên châu Âu thịnh hành thế kỉ 17. Sàn nhà đá cẩmthạch, hàng dệt nhiều màu, thảm tinh mỹ, còn có tranh tường nước Pháptinh xảo, cả phong cách ưu nhã mà lãng mạn, nhất là khúc dương cầm nhẹnhư ẩn như hiện, làm cho người ta đặt mình trong đó sẽ trở nên ưu nhã.
Chẳng qua, Mạc Bảo Bối là một ngoại lệ, cô chỉ cảm thấy rất căm tức.
Không giải thích được mang cô tới nơi này, mấy người này muốn làm gì? Mạc Bảo Bối tức giận nhìn chằm chằm Cố Thiếu Thông.
Một ông chú mặc âu phục dẫn theo hai người hầu nữ trẻ tuổi đưa bánh ngọt tinh xảo lên, sau đó lui xuống.
- Đây là bánh ngọt nước Pháp đầu bếp nhà anh làm, em nếm thử một chút xem ăn được không. - Cố Thiếu Thông ân cần nhìn Mạc Bảo Bối.
Mạc Bảo Bối liếc mắt nhìn bánh ngọt, đúng là rất tinh xảo, nhìn một cái cũngbiết là cực phẩm, chỉ tiếc cô cũng không phải là cái máy ăn Viên Tử kia, dù là đồ ăn tốt hơn nữa ăn cũng không thể làm cô tiêu hết lửa giận.
- Không phải các cô gái thích ăn nhất món điểm tâm ngọt sao? Nhìn thấybánh ngọt đáng yêu vậy hẳn phải rất vui mừng chứ. Đến đây đi, ngàn vạnlần đừng xấu hổ, mặc dù người khác đều nói em là đàn chị, nhưng bọn anhđều biết, thật ra thì em là một nữ sinh đáng yêu, đến đây đi. - Cố Thiếu Thông tự mình đa tình nói.
- Em không phải nữ, anh cứ em là namđi. - Mạc Bảo Bối lạnh lùng nói, đến tột cùng ba người này muốn làm gì?Chính là vì để cô ăn một miếng bánh ngọt sao?
- À. . . . . . – Khuôn mặt anh tuấn của Cố Thiếu Thông lập tức xụ xuống, sau đó quay đầu lại nhìn Hàn Kì:
- Làm sao đâu? Tiểu muội dường như không thích ăn điểm tâm ngọt, đúng làhao tổn tinh thần. - Cố Thiếu Thông một bộ dạng rất khổ não, cầm bánhngọt lên tự mình ăn lấy.
Mạc Bảo Bối đối với lời nói của Cố Thiếu Thông bày tỏ bất đắc dĩ cộng thêm buồn bực:
- Thứ nhất, em không phải tiểu muội. Thứ hai, em không ăn bánh ngọt haotổn tinh thấn của anh cái rắm à? - Mạc Bảo Bối rất tức giận, cho nên nói chuyện đặc biệt nóng, quả thật chính là tràn ngập mùi thuốc súng.
- Em là tiểu muội của bọn anh, anh đã quyết định. Về sau Hàn Kì sẽ là anh cả của em, Lôi Lợi là anh hai, còn anh đây sẽ là anh nhỏ của em, thếnào hả? Có phải rất ấm áp đúng không. Về phần vấn đề thứ hai của em, anh cảm thấy con gái nhất định thích ăn điểm tâm ngọt mới đúng, hơn nữa lúc nhìn thấy món điểm tâm ngọt hình dạng đẹp đẽ tinh xảo nhất định phảithốt lên lời ‘ôi, thật đáng yêu, thật muốn ăn nó’, như vậy mới phải làthái độ một cô gái nên có, nhưng em không có, làm anh đương nhiên haotổn tinh thần rồi.
Lời Cố Thiếu Thông nói lại khiến cho Mạc Bảo Bối phát điên.
Cái gì gọi là anh đã quyết định rồi chứ? Loại chuyện thế này mà có thể một mình anh quyết định sao?
- Có phải Quốc Khánh anh ở nhà rảnh rỗi xem nhiều manga quá đến nỗi bịkhùng không hả - Mạc Bảo Bối liếc Cố Thiếu Thông một cái. Đối với cáingười tâm tình luôn tăng động không giải thích được cảm thấy rất imlặng.
- Làm sao em biết? – Dáng vẻ Cố Thiếu Thông kinh ngạc. Trời ơi, không hổ là học tâm lý học, một cái thôi cũng đã nhìn thấu chuyệntrong đầu anh, hay là nói, hai anh em chúng ta tâm tinh tương thông thần giao cách cản. Thế nào thế nào, em thích manga nào, bây giờ có rấtnhiều manga tình cảm đều rất đẹp mắt, anh tặng cho em một bộ có đượckhông? - Cố Thiếu Thông kích động nói.
Mạc Bảo Bối hoàn toàn không có ý định để ý tới Cố Thiếu Thông. Uống một hớp trà hoa, để xuống, sau đó đứng lên.
- Nếu như chỉ là vì ăn miếng bánh ngọt kia mà nói, vậy em đi trước đây, lần sau anh mang thẳng tới trường học cho em là được.
Mạc Bảo Bối rất buồn bực, lại vì một miếng bánh ngọt, lái xe suốt đoạnđường 45 phút, hơn nữa còn giữ bí mật mãi, làm cho giống như rất thầnbí, Cố Thiếu Thông thật đúng là càng ngày càng khoa trương.
Thấy Mạc Bảo Bối đứng dậy chuẩn bị đi, Hàn Kì và Lôi Lợi cũng đứng dậy theo.
- Chớ đi. . . . . . tiểu muội, em còn chưa nhìn thấy ba mẹ nên không thểđi, chờ một chút có được hay không, ba mẹ đang trên đường, nếu sau khivề nhà không thấy được em thì nhất định sẽ rất đau lòng , cho nên emkhông thể đi. -Cố Thiếu Thông nước mắt ròng ròng nhìn Mạc Bảo Bối, cầmhai tay của cô, van xin.
- Em tên là Mạc Bảo Bối, không tên làtiểu muội, đừng quên, sau này còn gặp lại. -Mạc Bảo Bối lật ngược taylại gạt tay Cố Thiếu Thông đi, tiếp tục đi về phía trước, sau đó độtnhiên xoay người - Đúng rồi, gặp chú dì gửi lời thăm hỏi giúp em.
Nhìn bóng lưng Mạc Bảo Bối đi xa cùng với hai bạn tốt trầm mặc, Cố ThiếuThông buồn bực, lòng chua xót. Tại sao rõ ràng là anh hiểu rõ Mạc BảoBối nhất, lại nhận được Mạc Bảo Bối ghét vậy? Có phải là anh làm ngườianh trai này có chỗ nào sơ suất?
Kể từ sau khi chuyện Lý Thu Nhixảy ra, Cố Thiếu Thông cũng đã rất nỗ lực chỉnh lại mình. Vì để tránhcho những nữ sinh khác hiểu lầm đối với Mạc Bảo Bối, chỉ có một biệnpháp, đó chính là coi cô như là em gái. Chỉ có như vậy, Mạc Bảo Bốichẳng những sẽ không bị những nữ sinh khác ghét, còn sẽ được đến nhữngnữ sinh đó xưng chiều, từ đó về sau Mạc Bảo Bối cũng có thể thoát khỏicái bóng đàn chị xã hội đen, sau đó trải qua cuộc sống như công chúanhỏ.
Chờ Cố Thiếu Thông từ trong thế giới của bản thân tỉnh táolại, Mạc Bảo Bối đã đi đến không thấy bóng người rồi, lập tức kêu lênmột tiếng, nhấc chân chạy đuổi theo.
Chờ sau khi ngồi lên xe LộiLợi rồi, mặt Mạc Bảo Bối cũng xanh lá. Nhìn ngồi Cố Thiếu Thông ở đốidiện cô thở hổn hển, Mạc Bảo Bối bất đắc dĩ lựa chọn nhắm mắt lại.
Lúc Mạc Bảo Bối mở mắt, lập tức phát hiện chỗ không đúng.
Tại sao không phải trở về nhà trọ của cô? Tại sao là ở trước một tòa biệt thự khác?
Nhìn biệt thự màu trắng trước mắt, Mạc Bảo Bối quay đầu nhìn Lôi Lợi bên cạnh, cứng ngắc nói:
- Đây là tình huống gì? Chẳng lẽ hôm nay đưa em đi xem các tòa nhà không cùng phong cách sao? Hôm nay ngày mấy?
Lôi Lợi cười ha hả, nắm tay Mạc Bảo Bối đi về phía trước.
- Đây là nhà anh, hoan nghênh em tới chơi.
Thời gian này đã là gàn tám giò tồi. Trong nhà Lôi lợi trong nhà đang cùngăn náo nhiêệt, thấy Mạc Bảo Bối tới, còn người nhà Lôi Lợi đều vui mừnghoan nghênh Mạc Bảo Bối, gắp thức ăn giúp Mạc Bảo Bối, nhiệt tình chàohỏi.
Người nhà Lôi lợi đều rất nhiệt tình, đối với Mạc Bảo Bốicũng rất thương yêu, dáng vẻ hoàn toàn không giống như lần đầu tiên gặpmặt. Mặc dù Mạc Bảo Bối thấy lạ tại sao tất cả người nhà đều nhiệt tìnhhay nói như vậy, nhưng mọi người như nhau, chỉ là một bữa cơm mà tất cảmọi người đều rất vui vẻ, Mạc Bảo Bối càng bị người nhà Lôi Lợi chọc cho rất vui vẻ.
Phải nói mất hứng cũng chỉ có một người Cố ThiếuThông. Anh cảm thấy Mạc Bảo Bối là đang ức hiếp anh. Tại sao trong nhàLôi Lợi lại vui vẻ như vậy, nhưng lúc đến nhà anh lại không có sắc mặttốt, anh cảm thấy mình vô cùng cô độc, còn bị người ta chê.
Cốthiếu thông yên lặng một mình bưng chén ngồi vào vị trí góc, buồn bã réo rắt thảm thiết nhìn Mạc Bảo Bối và người nhà Lôi Lợi chuyện trò vui vẻ, cảm giác mình không cùng một thế giới với bọn họ, sau đó liền bắt đầurơi tuyết trong thể giói bên trong chính mình tiểu thế hiới bên trongtuyết rơi.
Sau khi kết thức bữa ăn tôi vui vẻ, đã là mười giờđêm. Từ nhà Lôi Lợi về lại nhà trọ Mạc Bảo Bối mất thời gian gần mộttiếng, cho nên rất nhanh phải từ giả rồi. Lôi Lợi trực tiếp ở lại khôngđưa Mạc Bảo Bối về. Cố Thiếu Thông cũng không biết một mình chạy đi chỗnào tự buồn bã hối tiếc cũng không đưa Mạc Bảo Bối về, cuối cùng lại làHàn Kì lấy xe Loi Lợi đưa Mạc Bảo Bối trở về nhà trọ.
Mạc Bảo Bối vẫn trăm mối không có cách giải đối với hành trình tối hôm nay, mộtmình Cố Thiếu Thông nổi điên còn chưa tính, tại sao Hàn Kì và Lôi Lợicũng đi theo làm loại chuyện không có đầu óc này đây?
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]