Anh ôm ngang cô lên đi về phía phòng của mình, dọc đường đi anh không ngừng hôn kịch liệt, Thượng Quan Phiên Phiên cảm thấy cảm giác bay bổng quá chân thật, không rảnh phát hiện mình có một thời gian thật sự ở trên không, sau đó lại rơi xuống giường lớn của anh, cho đến khi áo ngoài của cô bị cởi ra, thắt lưng trên người cũng bị cởi ra loạn xạ, cô mới đột nhiên hồi thần.
Cô vừa mới phục hồi tinh thần lại, đảo mắt nhìn thấy Thượng Quan Thác Dương một bên hôn mình, một bên vội vàng cởi chiếc áo sơ mi.
Anh, anh. . . .anh đang làm gì?
Cô chưa kịp ngăn cản, Thượng Quan Thác Dương đã nửa đè lên người cô, hôn cô nhiệt tình hơn nữa, da thịt nóng bỏng màu cổ đồng dán chặt lên cơ thể cô, giống như là hận không thể đem cô khắc vào cơ thể anh.
“Không, không thể. . . .” Cô thỏ hổn hển dồn dập, yếu ớt ngăn cản nghe như muốn cản còn nghênh.
“Tại sao không thể?” hơi thở của anh không hề ổn định, anh chưa bao giờ điên cuồng muốn một người phụ nữ, anh không dừng được cũng không muốn dừng, hơn nữa anh có thể cảm nhận cô cũng muốn anh!
Anh giống như một con mãnh thú nổi điên, lấy tốc độ sét đánh không kịp bưng tai cúi thấp thân thể xuống, há mồm ngậm lấy nụ hoa trên bầu vú trắng noãn, đói khát liếm láp, ra sức mà bú liếm, một tay còn lại ôm trọn lấy bầu ngực còn lại cuồng vọng thưởng thức.
Thượng Quan Phiên Phiên vẫn còn đang suy tư nên trả lời anh vì sao lại không thể, kích thích đột nhiên xuất hiện khiến cô không kịp chuẩn bị tâm lý, hại cô không nhịn được rên rỉ yêu kiều.
“A. . . .đầu lưỡi anh không thể, ừ. . . .không thể!”
Cô càng nói không thể, anh càng muốn trái ý, Thượng Quan Thác Dương không chỉ tăng nhanh tốc độ đầu lưỡi trêu đùa điểm thịt đứng ngạo nghễ trên đỉnh núi, còn kéo chân cô cong lên như một con bạch tuộc bám lấy thắt lưng anh, chuyện vừa rồi làm anh yêu thích không buông tay, giơ tay ra tiếp tục xoa nắn sưởi ấm.
Tư thế bây giờ, anh có thể phách lối mở rộng phạm vi, cẩn thận xoa bóp trên đùi cô, thăm hỏi một đôi nõn nà bình thường bận rộn biểu diễn mà không rảnh.
“Đừng sờ chỗ đó. . . .” Cô thẹn thùng, vội vàng muốn lung hai chân, thế nhưng anh lại thuận thế cởi quần tam giác viền tơ ra. “A! Không. . . .”
Thượng Quan Thác Dương dừng lại động tác thăm hỏi hai trái mâm xôi, đi tới cái miệng nhỏ nhắn luôn kêu không được của cô, nhẹ nhàng gặm cắn môi cô, giống như đang trừng phạt miệng cô nói một đằng nghĩ một nẻo.
Anh nắm tay nhỏ bé của cô đặt vào một mảng thấm ướt trên quần dài của anh, “Em có biết đây là kiệt tác của người nào không?”
Động tác đột nhột của anh khiến Thượng Quan Phiên Phiên kinh ngạc, trên gương mặt nhỏ nhắn tràn đầy vô tội, cô không biết đáp án, nhưng rất thích anh trả lời, lòng bàn tay anh bao gồm cả tay cô đột nhiên xoa bóp đè ép khối thịt dưới đám chất lỏng đó, kèm theo đó là âm thanh rên rỉ như tiếng nước chảy.
“ban đầu anh thực sự chỉ muốn một chút thôi là tốt rồi, nhưng là em ép anh nói không giữ lời, kể cả bây giờ em nói không muốn, anh cũng sẽ không nghe theo em.”
Khuôn mặt cô đỏ bừng, anh nhu tình lại ý xấu vuốt ve, sắp nắm chặt lấy thanh thước trong lòng cô rồi! “Anh nói bậy, em mới không có ép anh”.
“Vậy sao?” Anh kéo nhẹ khóe miệng, hiển nhiên không chịu gật bừa, anh thừa nhận anh rất hèn hạ, vu cáo mèo con ngu ngốc, nhân cơ hội này thay anh mang đến niềm vui thú.
Anh nhìn cô chằm chằm, đưa ngón tay trỏ cắm vào hoa huyệt vẫn đang co rút lại của cô không báo trước, đem tất cả dáng vẻ vừa xấu hổ vừa thỏa mãn mà quyến rũ của cô bỏ vào trong đáy mắt.
“Bây giờ em nói cho anh biết, tại sao nơi này suýt nữa thì nước tràn thành lụt?” Mặc dù cô tiết rất nhiều ái dịch, nhưng mật động của cô vẫn quá nhỏ hẹp, nếu anh xúc động đi vào, cô chắc chắn sẽ rất đau. “Em dám nói em không khát vọng được nhiều thỏa mãn hơn?”
Anh khẽ cắn lỗ tai cô, ở bên tai thì thầm, cố gắng để cô buông lỏng, Thượng Quan Phiên Phiên vô lực trả lời, bàn tay nhỏ bé phối hợp với cổ tay ác ý của anh, ngay cả cơ thể mình cũng không muốn từ chối mà như lời anh nói khát vọng muốn nhiều hơn nữa.
Thượng Quan Thác Dương lại cắm ngón giữa trơn trượt vào, vách tường non nớt chưa biết mùi đời không chịu nổi chật chội như vậy, cô đâu đến mức không khỏi kêu thành tiếng, bàn tay nhỏ bé hốt hoảng đánh vào người anh nghĩ muốn khánh cự. “Đau! Tránh ra. . . .bỏ ra đi. . . . .”
Cô nức nở nghẹn ngào hô ngừng, thật ra thì anh có thể nhịn dục vọng bộc phát mà dừng lại, nhưng anh biết đây là quá trình phải trải qua, cảm giác khó chịu rất nhanh sẽ qua đi, anh cúi đầu liếm láp đầu vú nhạy cảm để cô phân tâm, vừa tăng tốc động tác ra vào của ngón tay, tạo ra nhiều âm thanh như sóng nước.
“A! Không chịu nổi. . . .em sẽ không chịu nổi. . . . .” Không chịu nổi cái gì? Cô cũng không biết, cái dị vật kia tiến vào cơ thể từ không thoải mái đã chuyển sang vô cùng thoải mái, hạ thân cô giống như có một cỗ căng thẳng không biết tên đang chờ vận sức.
Cô bị khoái cảm quất mạnh đến mất hồn, Thượng Quan Thác Dương cởi quần dài xuống, cởi luôn cả trói buộc cây lửa nóng, ngón tay càng càn rỡ đâm vào bối thịt.
Tất cả động tác tay của anh đều ở đây, chất mật tràn ra như sóng, Thượng Quan Phiên Phiên cong người như cung tên, không kìm nén được khoái ý trong nháy mắt đổ ập tới.
Cô thét chói tai, rên rỉ, sau đó lại hữu khí vô lực, chỉ có thể lặng lặng chờ đợi hoa huyệt dừng co rút.
Cô không rảnh suy nghĩ tất cả có dừng lại hay không, dĩ nhiên cũng không nghĩ tới bây giờ tất cả mới bắt đầu, vào lúc này Thượng Quan Thác Dương mới cầm lấy lửa nóng to lớn ở dưới hạ thân vừa được giải phóng lên, đem thấm ướt chất lỏng trong suốt chảy ra từ hoa huyệt, tiếp đó lập tức xông vào phá tan màng mỏng ngăn trở trước mắt.
Thượng Quan Phiên Phiên ứng phó không kịp, cảm giác đau đớn tê liệt khiến cô không kìm được nước mắt, vật to lớn cứng rắng nhét vào non nớt của cô, đau đến mức cô không phát ra được âm thanh nào, cô không ngừng đá động hai chân muốn giãy giụa, ai ngờ đưa đẩy như vậy, đối với vật to lớn dừng lại trong hoa động của cô mà nói có bao nhiêu kích thích nhạy cảm.
Lối giữa cô chặt vô cùng khiến Thượng Quan Thác Dương căng lên khó chịu, lửa nóng của anh cứng rắn như sắt, rất khó lập tức hoàn toàn vùi vào trong đó, anh tốn một lượng hơi sức lớn để đè nén dục vọng muốn của động, từ từ để cho cô tạo thành thói quen có mặt sự hiện hữu của anh, anh mới để cho nhiệt thiết chậm rãi ra vào.
“Vẫn còn đau. . . .không cần, em không cần!” Cô không nhịn được khóc khẽ.
Thượng Quan Thác Dương đau lòng hạ xuống những nụ hôn như mưa rơi, bàn tay đi xuống nơi hai người kết hợp khẽ vuốt hoa hạch, ngón cái dịu dàng cọ xatst hai bối thịt.
Khi u mật hoa huyệt bị tràn đầy không còn cảm giác khó chịu nữa, cơ thể căng thẳng của cô dần buông lỏng, bị tình dục kích thích thân thể bắt đầu mong đợi được trêu đùa nhiều hơn, cô chủ động đưa đôi môi đỏ mọng lên cùng anh dây dưa, rên rỉ thở dốc phác họa môi lưỡi lẫn nhau, một tia ngọc dịch trong suốt chảy xuống.
“Em thật ngọt. . . . .” cô đáp lại khiến anh mừng như điên, anh trừ đánh giá thấp sự nhạy cảm của cô, còn hiểu rõ được nhìn cô.
Anh giơ hai chân của cô lên cao khoác trên vai anh, phân thân phái nam ở trong hoa tâm của cô thăm dò lúc sâu lúc nông, khát vọng cực hạn thần bí muốn xông vào rốt cuộc không thể chịu đựng thêm được nữa , anh tăng nhanh tốc độ ra vào, mỗi cái như muốn đem cô đâm thủng.
Cô ôm đầu anh vô lực thở gấp, bị ngọn lửa như sóng cuồng của anh ép cô sắp phát điên, chính là mãnh liệt đam vào.
Nâng cao hai chân cô lên áp sang hai bên bả vai cô, nhiều nước thơm ngon, bối thịt cuồn cuộn ái dịch, ngay sau đó anh nhìn cô trước mắt không sót thứ gì, anh nhắm ngay hoa huyệt hồng hồng đột nhiên đâm vào, lửa nóng to lớn liều lình đụng vào hoa huyệt cô.
“A. . . .em không được!” bản năng thúc giục cô lắc lư thân hình mảnh mai, ái dịch phối hợp với di chuyển của anh từ từ nhả ra, trong lúc mơ hồ Thượng Quan Phiên Phiên cơ hồ cho rằng mình sẽ bị anh đụng đến hỏng mất, khi lên tới đỉnh cô không kìm được kêu lên: “Em yêu anh! Em rất yêu, rất yêu anh!”.
Trong một giây Thượng Quan Thác Dương cảm thấy vô cùng kinh ngạc, anh vô cùng thích cô, nhưng nói yêu còn quá sớm, yêu là một lời hứa hẹn, anh rất ít khi bật thốt lên, cho dù vô cùng sớm nắng chiều mưa, anh cũng sẽ không tùy tiện bật ra khỏi miệng lời ngon tiếng ngọt, anh rất kinh ngạc cô không chút nào cất giữ nói yêu anh.
Cô nói yêu vô cùng chân thành, sức lực công phá trái tim anh vượt quá tưởng tượng của anh, anh thậm chí còn có ý nghĩ vĩnh viễn chiếm đoạt cô vì lời yêu này, khiến thời gian dừng lại vào giờ khắc này.
Truyền tới bên tai cô là tiếng rên rỉ thở gấp, một chất lỏng nóng bỏng giúp cọ rửa nhiệt thiết của anh, anh có thể cảm giác được hoa huyệt cô co rút mãnh liệt, cơ thể nhạy cảm của cô khiến anh say mê, anh nghĩ muốn theo cô buông đao đầu hàng, lại không bỏ được khoái cảm khi đặt mình trong đó.
Anh lặng lẽ đợi cao triều cô thoái lui, không kịp đợi cô khơi lên đợt sóng khát vọng khác, mãnh liệt yêu cầu đoạt lấy mỗi tấc da tấc thịt trên cơ thể cô.
Chuyện phát triển hoàn toàn bất ngờ, Thượng Quan Phiên Phiên không biết tại sao nó lại xảy ra như thế, nhưng mà không kịp rồi!
Không kịp dừng lại nữa, cô muốn xuống địa ngục, cô biết cô nhất định sẽ xuống địa ngục. . . . .
Mèo chính là mèo, ngay cả tư thế ngủ nằm sấp cũng như một con mèo con biếng nhác cao quý!
Thật không thể không suy nghĩ, cô gái đáng yêu hồn nhiên trước mắt mình tập hợp đầy đủ các vẻ hấp dẫn thần bí này lại có bản lĩnh giày vò anh, anh yêu cô không biết bao nhiêu lần nhưng vẫn chê chưa đủ, đã thật lâu anh không có điên cuồng khát khao mất đi lý trí như vậy, hơn nữa khi anh thỏa thích chạy nước rút trong cơ thể cô, cô cũng thật chặt bao bọc lấy anh, từng câu nói yêu làm anh xúc động, giống như phát ra mùi hương của cây anh túc trong nháy mắt làm anh nghiện.
Ngưng mắt nhìn mảnh lưng trần bóng loáng, Thượng Quan Thác Dương cảm thấy dưới háng anh lại khí thế bừng bừng ngóc đầu dậy, tâm lo lắng mèo con mệt mỏi, anh chỉ tỉ mỉ hạ xuống một nụ hôn nhẹ lên lưng cô.
Nếu là phụ nữ anh từng thừa nhận lui tới, anh sẽ dịu dàng săn sóc không cần hoài nghi, không phải là loại quan hệ bạn gái lui tới, từ trước tới giờ anh đều tùy tâm sở dục, quá mức săn sóc khi nào?
Bây giờ quan hệ giữa anh và cô là như thế nào đây? A! Chẳng bao lâu sau, loại vấn đề này sẽ đến Thượng Quan Thác Dương gây rối?
Anh luôn luôn coi trọng lời hứa, anh đã đáp ứng không miễn cưỡng cô tháo mặt nạ xuống, trải qua tối qua, anh phát hiện lực ảnh hưởng cô đối với anh đã vượt qua suy đoán của anh, anh không ngại bị mắng không giữ lời, hơn nữa mặt nạ này thật sự rất bất tiện, hại anh không thể tận tình hôn cô.
Cô luôn miệng nói tin anh, yêu anh, thậm chí nguyện đem thân thể giao cho anh, anh nên phụ sự tín nhiệm của cô sao? Nói cách khác, nếu như tâm ý của cô đối với anh không phải là giả, cũng sẽ không vì vậy mà tức giận, có thể tha thứ cho ý muốn nhìn trộm cô của anh.
Mèo con yêu ngủ trở mình, nằm nghiêng cảnh xuân xinh đẹp đập vào tầm mắt anh, anh đưa tay ôm trọn đường cong của cô, mèo co sợ nhột co rúm thân thể, đúng lúc kẹp
Một bàn tay đang vùi sâu trong đó, Thượng Quan Thác Dương ấn một nụ hôn dịu dàng xuống môi cô, một tay kia rốt cuộc không nhịn được tính tò mò chậm rãi đưa về phía trên má cô.
Anh rất tò mò cũng rất khẩn trương, trước thử dò xét mở cánh bướm ra, hiện ra da thịt tỉ mỉ trắng nõn đẹp đẽ động lòng người, chẳng qua không hiểu tại sao lại có chút quen thuộc. . . . .
Đại não trước tiên đem mắt môi cùng gò má lớn chừng bàn tay mê người tổ hợp lại, gương mặt búp bê phóng đại rõ ràng trong đầu anh, Thượng Quan Thác Dương thở hốc vì kinh ngạc, không dám tin kéo mặt nạ hình bướm màu tím lên, lần nữa nhìn thấy khuôn mặt vô cùng quen thuộc, anh như bị điện giật cứng đơ ngay tại chỗ.
Thượng Quan Phiên Phiên khó có được mộng đẹp đang ngủ, buồn ngủ lại bị quấy nhiễu lần nữa, lông mi thật dài nhẹ nhàng rung động, tròng mắt thủy linh vừa mở ra, nhìn thấy biểu tình kinh ngạc cực độ của Thượng Quan Thác Dương,bàn tay nhỏ bé theo phản xạ sờ lên gương mặt, ngón tay không chạm tới mặt nạ, cô giật mình không đúng, sợ tới mức buồn ngủ đều bay đi đâu mất.
Cô biết như vậy rất ngu ngốc, nhưng giờ phút này cô chỉ có thể kéo cao chăn bông bao bọc mình trong đó, hóa thân đà điểu cầu nguyện anh không nhìn thấy cô!
“Thượng Quan Phiên Phiên?” mộng lớn mới tỉnh, anh không khỏi rống giận, gân xanh trên trán hiện lên rõ ràng.
Anh kéo chăn bông trên đỉnh đầu cô ra, lại thấy cô dùng bàn tay che đi gương mặt, chính là động tác bắt gian tại trận, anh suýt nữa té xỉu tại chỗ, bởi vì người toàn thân trần truồng cùng nằm trên giường với cô lại là anh, đây không thể nghi ngờ gì chính là trời đất rung chuyển!
Anh không còn lòng dạ nào hỏi chuyện gì đang xảy ra, tình huống bây giờ không phải là chuyện đùa, căn bản không thể dùng hai chữ “NGHIÊM TRỌNG” để hình dung, “Đáng chết! Trời đáng đánh chết!”
Thượng Quan Phiên Phiên có thể lý giải anh sẽ nổi trận lôi đình, nhưng nhìn bộ dáng biết vậy chẳng làm của anh, trong lòng vẫn không nhịn được cúi thấp đầu xuống.
“Tối hôm qua anh không phải như vậy.” một câu than nhẹ bất giác bật thốt lên.
“Nói nhảm! Ngày hôm qua anh không biết là. . . .” Anh nhất thời nổi đóa, trời ạ! Anh vẫn cho là cô em gái của anh rất thông minh, thì ra cô lại là người ngu ngốc kiêm trắng mắt. “Một cái Pandora tốt. . . . .em một cái Pandora tốt, cái đầu óc tối dạ của em rốt cuộc đang chơi đùa cái gì?”
“Em vốn là. . . .. .”
“Mẹ kiếp! ngu ngốc là anh mới đúng, anh cư nhiên lại ngu xuẩn đến mức không nhận ra em!” Anh cắn răng gầm nhẹ ra một câu nói thô tục.
“Anh trước tỉnh táo lại một chút có được không?” Cô biết điều này là rất khó, nhưng mà anh kích động, bọn họ sẽ không thể nào nói chuyện dễ dàng, “Anh không cần phải quá tự trách, giống như anh nói, anh lại không biết là em, hơn nữa tối hôm qua chúng ta đã uống chút rượu, cho nên anh mới có thể. . . . .”
Đúng! Đem trách nhiệm đổ cho say rượu mất lý trí là tốt nhất!
“Shit! Anh không biết em là ai, em cũng không biết anh là ai sao?” Huống chi tối hôm qua anh căn bản không có chút men say nào.
“Em. . . .cũng có thể say đi!”
“Em cho là anh ngu ngốc à? Em làm như anh mới ngày đầu tiên quen biết em sao?” Đúng! Bọn họ không phải ngày đầu tiên quen nhau, bởi vì khi cô từ trong bụng mẹ sinh ra đã nhất định là em gái tốt của anh, bọn họ là anh em thân thiết sao! Hà. . . .! Ai tới bắn một phát súng giết chết anh?
“Anh có thể tỉnh táo một chút được không?” Cô đột nhiên cảm giác mình giống như cô bé lọ lem, lúc phép thuật được hóa giải, cô liền không thể không từ Pandora biến thành Thượng Quan Phiên Phiên trở lại, nếu như có thể, cô hy vọng mình không phải là Thượng Quan Phiên Phiên.
“Em bảo anh phải tỉnh táo thế nào?” anh lại gầm thét một lần nữa, không biết sao lại chọc ra một phiền phức lớn phải giải quyết thế nào mới tốt? “Em rốt cuộc đang đùa cái trò hề gì, trò này cũng không dễ chơi.”
“Giống như anh nói, trò này cũng không dễ chơi, từ đầu đến cuối không phải là em muốn chơi đùa, em là. . . .yêu anh nha!” nói xong lời cuối cô hữu khí vô lực, biết rõ tỏ tình này sẽ khiến mình cực kì đau khổ.
“Anh cũng rất thích em, nhưng. . . .”
“Em biết rõ anh muốn nói gì, em yêu anh khác với anh yêu em, đã bắt đầu từ cách đây rất lâu rồi, em đối với anh chính là một người phụ nữ yêu một người đàn ông.”
Cô nói rồi, rốt cuộc nói! Chỉ là vẫn không trút được ghánh nặng mà nhẹ nhõm, lòng vẫn chua xót bất đắc dĩ như cũ.
Thượng Quan Thác Dương không ngờ tới cô đã ôm loại tâm tình này lâu như vậy, điều này càng khiến anh thêm nhức đầu. “Sao em lại ngốc như vậy? Vậy cũng chỉ có thể là một loại mê luyến, giống như tình cảm anh em trong nhà linh tinh. . . ,có một ngày em nhất định sẽ hối hận.”
“Em cũng vốn cho rằng chỉ là một loại mê luyến, em cố gắng muốn buông tay, chờ thời gian xóa nhòa đi phần tình cảm này, nhưng lại không làm được, hơn nữa ngày càng. . . . .” cô nghẹn ngào lại nhịn đi nước mắt. không muốn làm ra vẻ mình đáng thương.
Thượng Quan Thác Dương tức cười rồi, anh có thể cảm giác cô đau khổ liều chết đè nén tình cảm, anh không đành lòng, lại không thể ngồi nhìn cô tiếp tục tình cảm không nên có không nỡ dứt.
Cô nói cô yêu không đơn thuần chỉ là mê luyến, trừ bản thân, người nào sẽ tin tưởng cô không phải là em gái nhất thời me muội? Không, hoặc giả chính là người trong cuộc mơ hồ, cô vẫn vùi thân trong vũng bùn không đi ra.
Cô nói thật lâu là bao lâu, nửa năm, một năm hay hai năm? Trong khoảng thời gian này cô tiêu hó thứ tình cảm không thể mở miệng nói ra này như thế nào, thử nghĩ cô yên lặng lại ẩn nhẫn, còn phải có tâm tình như không có chuyện gì xảy ra sống chung với anh, trong lòng cũng buồn buồn thật không dễ chịu, nhưng vốn là tình cảm không được phép xảy ra, mặc cho anh có bao nhiêu đồng tình cùng đau lòng thì thế nào, viecj phải là đầu tiên bây giờ là dẫn dắt cô thay đổi suy nghĩ về tình cảm, về chuyện xảy ra với anh. . . ..
Đáng chết! anh còn phải suy nghĩ cho tốt một chút.
Ánh mắt anh lơ đãng quét về phía chăn bông rơi xuống, cô lộ ra hơn phân nửa cơ thể tuyết trắng, cái dầu vết điên cuồng anh để lại vẫn còn in rõ ràng, anh rất quen thuộc cô trời sinh điềm đạm đáng yêu, không ngờ một giây này cô vô tội phát ra một loại mị thái không giả bộ, không ngờ lại đánh thức hạ thân vừa ngủ say cách đây không lâu của anh.
Anh cào rối mái tóc, không cho phép mình mang theo sắc nhãn nhìn cô, cho dù bọn họ đã. . . . .Đáng chết! tàn cuộc này phải thu xếp thế nào mới phải?
Từ dưới giường mò quần áo lên, anh nhanh chóng mặc gọn gàng vào. “Anh ở phòng khách chờ em.”
Tình trạng bọn họ hiện giờ không thích hợp để đối mặt, không ra thể thống gì cũng rất khó khăn tâm bình khí hòa nói chuyên, anh không ra ngoài, chỉ sợ sinh ra ý nghĩ không nên có.
Thượng Quan Phiên Phiên trơ mắt nhìn cửa phòng mở ra rồi lại đóng vào, cuối cùng nước mắt cuồn cuộn không có tiền đồ liền rơi xuống.
Cô thừa nhận cô rất vô sỉ, bởi vì cô thật không hối hận, cô biết thiếu anh một cái gọi là công bằng, nhưng cô cũng không biết nên giải thích từ đâu.
Từ giai đoạn cô phát hiện có tình cảm cấm kị với anh? Hay là từ khi cô không cách nào tự kiềm chế? Nhưng giờ lòng cô rất chua, rất đau, cô không có hơi sức nói nhiều.
Cô có thể muốn anh không để trong lòng hay không, làm như chưa từng có chuyện gì xảy ra? Nhưng, yêu anh trai của mình, hơn nữa lại không cẩn thận tạo ra một sai lầm lớn, sau này bọn họ còn có thể tiếp tục làm anh em không?
Cả người Thượng Quan Thác Dương giống như hóa đá ở ngay trên ghế sa lon, vẫn còn cố gắng tiêu hóa sai lầm trí mạng này, tiện tay rót đầy một ly rượu mạnh để ổn định nhịp tim cuồng loạn.
Anh hy vọng anh thật say đến không phân biệt rõ trời nam đất bắc, mới có thể phạm phải một sai lầm lớn ngập trời như vậy, lại cố tình không như mong muốn.
Loạn luân. . . . .anh nghĩ cũng không dám nghĩ một ngày cái chuyện trời đất không tha này lại rơi xuống đầu anh, anh cư nhiên cùng em gái lên giường?
Nghe nói chỉ cần che cặp mắt, siết chặt lỗ mũi, vị giác sẽ theo vậy mà bị ngăn trở, nhưng vấn đề không chỉ đơn giản là không rõ mùi vị như vậy, đến tột cùng là con mắt nào của anh có vấn đề? Cô bất quá là đổi lại trang phục, mang mặt nạ, coi như cách thức nói chuyện không giống trước đây, nhưng tại sao anh lại không nhận ra?
Điều đầu tiên khiến anh không hiểu là xảy ra chuyện như vậy người tổn thất nhiều nhất là cô, nhưng ngược lại cô lại liều chết an ủi anh, cô gái ngu ngốc kia rốt cuộc có dây thần kinh nào bị lỗi?
Lâu như vậy mà người kia vẫn chưa xuống lầu, không phải trốn trong phòng khóc chứ?
Chờ đợi một lúc lâu đúng là khổ sở, thật vất vả mới nghe từ cầu thang truyền tới tiếng bước chân, anh căng thẳng thần kinh nín thở chờ đợi.
Thật ra thì anh vẫn chưa chuẩn bị xong tâm lý để đối mặt với em gái hơn hai mươi mấy năm, vừa thấy cô mặc áo gió lại còn đeo thêm mặt nạ, lông mày anh lập tức nhíu lại.
Anh đang muốn bước lên hỏi cô, chuông cửa lại trùng hợp vang lên, anh xoay người đi tới trước cửa, nhìn thấy người đang chờ ở cửa ra vào, trên mặt anh xuất hiện một dấu chấm hỏi lớn. “Sao cậu lại tới đây?”
“Cậu ở nhà? Kia.. .sao Phiên Phiên không gọi cậu chở cô ấy đi?”
“Cô ấy muốn đi đâu?”
“Không biết, nói là chuyện công việc, nhưng lại không muốn tự mình lái xe!” Nụ cười sáng lạn, tiếc lời như vàng ngọc,chính là Y Mạc Trạch.
“Đi làm việc?” chuyện còn chưa chịu nói rõ ràng đã muốn bỏ chạy, còn tìm cứu binh? Ánh mắt chất vấn của Thượng Quan Thác Dương liếc sang một bên.
Thượng Quan Phiên Phiên không nói gì tiếp, chỉ vòng qua ghế salon trực tiếp đi về phía cửa chính, trang bị tư thái ngẩng đầu đứng thẳng , giống như con chim công kiêu ngạo không thể xâm phạm.
“Phiên Phiên?” Y Mạc Trạch không dám xác định, người phụ nữ diêm dúa thần bí trước mắt lại là Thượng Quan Phiên Phiên tao nhã thoát tục mà anh vẫn quen.
“Trạch, thật ngại, làm phiền anh!” Cô cười áy náy một tiếng.
Nếu không phải vừa rồi trong điện thoại biết cô cảm mạo, Y Mạc Trạch không thể nhanh tin tưởng cô không phải là giả như vậy được. “Mọi người quen biết nhau lâu rồi, nói gì phiền toái, nhưng mà sức khỏe em như vậy vẫn có thể làm việc sao? Anh nghĩ trước tiên em nên đi khám bác sĩ đi!”.
“Không cần đâu! Em uống thuốc rồi.” Bây giờ nội tâm cô loạn như ma, chỉ muốn nhanh chóng rời khỏi nơi này thôi, đợi cô chuẩn bị tâm lý thật tốt để đối mặt với tất cả, cô không phải cố ý ngụy trang cái gì, nhưng nếu bây giờ xuống lầu mà không mang theo mặt nạ, tạm thời làm Pandora, cô sẽ không có dũng khí để bước xuống lầu.
Thượng Quan Thác Dương không thích bị gạt sang một bên, mùi vị bị biến thành không khí thật không dễ chịu. “Các người coi tôi là người tàng hình sao?” Một ánh mắt giết người bắn về phía người đáng chết nhất, anh không cách nào chịu được việc cô không để anh trong mắt.
“Hai người lại cãi nhau?” hình thức hai anh em này chung đụng Y Mạc Trạch không thể trách. “Dương, cậu lại chọc chỗ nào để Phiên Phiên không vui?” Thượng Quan Phiên Phiên muốn cướp trả lời, trên mặt nạ cô che giấu hơn phân nửa hốt hoảng cùng không được tự nhiên. “Anh cũng biết em với anh ấy chính là vậy, không có gì.”
Là cái gì? Thượng Quan Thác Dương tức giận trừng mắt nhìn cô, người này bây giờ tính không tiếp tục trò chơi này sao?
Lâu rồi anh không có khó chịu như vậy, thực sự muốn bóp chết một người!
Anh em cãi nhau như vậy là chuyện bình thường, mặc dù hôm nay khí ép xung quanh hai người quả thực có thấp hơn chút xíu, nhưng Y Mạc Trạch cũng không phải là người thích làm việc tốt, cũng không có hứng thú bị ép thành tiến thoái lưỡng nan, anh nhún nhún vai, nhàn nhạt hướng về phía Thượng Quan Thác Dương nói gặp lại, rồi dẫn đầu đi về phía xe nổ náy.
Thượng Quan Phiên Phiên chần chờ một giây, ngay sau đó cũng chạy vội ngồi lên ghế phụ, cô không có dũng khí quay người lại, cô không quay đầu lại cũng tốt, nếu không cô nhất định sẽ bị hai quả cầu lửa thiêu đốt thành tro.
Cảm giác mình bị đùa bỡn rất không thoải mái, trong mắt Thượng Quan Thác Dương hừng hực lửa cháy đã đủ để chứng minh anh hoàn toàn bị làm phát bực rồi, anh nhất định phải cho cái người ngu ngốc chọc giận anh biết, anh sẽ không phải là người đàn ông nhân cơ hội trốn tránh, người cùng anh phóng hỏa cháy lan ra đồng cỏ, đừng cso mơ tưởng như vậy liền đứng lên phủi mông chạy lấy người!
Tiếng nhạc du dương, kĩ thuật bước đi uyển chuyển của người mẫu, để cho thị giác và thính giác cùng hưởng thụ, Thượng Quan Thác Dương dưới đài lại không có tâm trí nào để thưởng thức sự tao nhã.
Ngày hôm qua anh đã đợi trong nhà cả một ngày, anh muốn chờ người đêm không về, điện thoại cũng không gọi, cho tới giờ anh dều bị động, cho nên hôm nay quyết định trực tiếp tới đại sảnh khách sạn biểu diễn bắt người, vốn anh chỉ cho là thử vận khí một chút, không cho là người phụ nữ kia thật sự ngây ngốc chạy tới nơi này chờ anh bắt, bây giờ nhìn trên sân khấu nhiều người vây quanh Phiên Phiên, anh không biết nên khen sự chuyên nghiệp của cô hay mắng cô ngu ngốc!
Tại sao chẳng qua chỉ là trang phục cùng giọng nói khác đi, mực nước sông cùng nước biển lại chênh lệch với nhau nhiều như thế?
Anh không nghĩ tới cô sẽ có một mặt hấp dẫn cùng quyến rũ như vậy, hoặc có thể nói anh chưa bao giờ lấy thái độ dành cho phụ nữ đối với cô,anh biết em gái mình hiền lành lương thiện, khi cô hóa thân thành một người phụ nữ khác thì phần săn sóc cugnf nhi tình lại rõ ràng như vậy, cho anh một cảm giác không giống như xưa.
Bởi vì là cô, ở trước mặt anh không biểu hiện nhẹ nhõm tự tại; bởi vì cô, mới có thể đối với tính tình của anh rõ như lòng bàn tay; cũng bởi vì là cô, cho nên nhất định kiên trì sự thần bí. . . .
Nhưng đây không phải là trò chơi, anh cùng không cần thiết đi tìm tòi nghiên cứu nguyên nhân vì sao mê muội cô, tất cả như một sai lầm xinh đẹp, một sai lầm rất đáng chết!
Càng đáng chết hơn chính là, người này biết rõ anh phản đối chuyện cô ăn mặc mát mẻ khoe khoang phong tình trên sân khấu, chuyện cô chém trước không tấu đã làm anh tức giận, nay xảy ra chuyện này rồi mà cô vẫn còn tiếp tục hoạt động, rốt cuộc có để anh vào trong mắt không?
Cô cho là hôm nay bao bọc nhiều như vậy là không cần gấp chút nào sao? Anh dùng đầu gối nghĩ cũng biết cô sợ chọc phải anh, nên nhất định che giấu dấu vết kích tình để lại. . . . .
Đáng chết! Lại trở về vị trí ban đầu, anh hận đánh chết mình cũng không có cách nào thay đổi sự thật.
Âm nhạc dừng lại, đối với đoạn tiếp theo Thượng Quan Thác Dương không có hứng thú, lấy thân phận đặc thù của anh mà nói muốn xông thẳng ra phía sau đài biểu diễn căn bản không có ai dám chỉ trích, anh trò chuyện khách sáo cùng một vài thương nhân cùng chính khách*, nhìn thấy ở cách đó không xa người anh muốn tìm đang cùng một người đàn ông khác lôi kéo, lông mày lập tức nhăn lại không vui.
*làm trong giới chính trị.
“Giám đốc Lã, lấy thân phận địa vị của ngài, làm khó một cô gái như vậy, truyền ra ngoài sẽ rất khó nghe.”
“Đúng vậy! công ty chúng tôi đã quy định nghiêm người mẫu không được tiếp khách với tư cách cá nhân trong tiệc rượu, để tránh truyền thông hiểu lầm.”
Bên trong bao gồm cả Vệ Lôi cùng mấy nhân viên đang làm việc đều nghĩ muốn giúp Thượng Quan Phiên Phiên giải vây, Lã Thắng chính là muốn mượn rượu giả điên, cố gắng phải đưa người đi.
“Chỉ là ăn một bữa cơm thôi mà, sợ tôi thuận tiện đem cô ăn hết sao?”
“Tôi không muốn đi ăn cơm cùng ông.” Thượng Quan Phiên Phiên lại nói thẳng, không quan tâm người mình đắc tội có thân phận ông chủ lớn, từ trước đến giờ cô luôn không trèo cao, đi đường tắt, đi lại trong này đã nhiều năm, cô đều dựa vào năng lực và tính chuyên nghiệp.
“Cô chớ giả bộ thận trọng, cách ăn mặc như vậy không phải là đang đợi một người đàn ông nào đó đem cô cởi hết ra sao? Tôi đảm bảo với cô sau khi chúng ta cùng đi ăn xong bữa cơm này, sẽ có một đêm vô cùng thoải mái, sau đó túi cô cũng sẽ rất vui vẻ.”
Lời nói khinh bạc của Lã Thắng làm Thượng Quan Phiên Phiên ghê tởm muốn nôn, “Giám đốc Lã, mời tự trọng, tôi tuyệt đối sẽ không đi ra ngoài cùng ông.” Cô thuộc công ty rất bảo vệ người mẫu dưới cờ của họ, lần đầu tiên cô tiếp xúc trực tiếp lời mời có dụng ý khác, thì ra sắc mặt như vậy đều là do ỷ vào quyền thế để làm mưa làm gió.
Thượng Quan Phiên Phiên khinh thường rõ ràng như vậy, nhưng Lã Thắng vẫn không hề tức giận, ngược lại cười đến đắc ý, “Càng là phụ nữ có cá tính, thì khoái cảm càng lên cao, rất tốt! Tôi thích.”
Lã Thắng chưa kịp đưa cái tay heo của mình chạm vào cánh tay bóng loáng của giai nhân, Thượng Quan Thác Dương đã tiến thêm một bước dài ngăn cách giữa hai người. “Ông thử chạm vào người cô ấy xem!”
Bất mãn vì chuyện tốt bị cắt đứt, Lã Thắng nhếch mày thật cao, hắn biết tên Trình Giảo Kim này, tên tiểu tử này xem vào chuyện không liên quan đến mình làm gì?
“Này! Cậu có hiểu đạo lý xếp theo thứ tự không vậy?”
“Ông cho rằng ai cũng vô liêm sỉ giống như ông sao?” Thượng Quan Thác Dương thuận tay cầm cái áo gió giắt một bên, cũng không quay đầu lại ném cho Thượng Quan Phiên Phiên còn đang ở một bên kinh ngạc.
“Người trẻ tuổi, đừng ỷ mình có chút danh tiếng, nói chuyện không khách khí như vậy, nếu bàn về thân phận địa vị, ta cũng không thua kém cậu đâu.” Từ xuất nhập cảnh cật liệu xây dựng đi lên, hắn được xưng tụng xếp vào hàng ghế thứ nhất, cũng là nhân vật nổi tiếng trong giới kiến trúc sư, hắn không thể chấp nhận được tên tiểu tử còn chưa trải đời này bất kính.
“Ông cho rằng ai cũng thích phô trương thân phận địa vị như ông sao?” cái tay heo này suýt chút nữa là đi vượt quá Lôi Trì*, còn không biết sống chết khiêu khách anh, anh vô cùng khó chịu!
*: tên sông cổ ở huyện Vọng Giang, tỉnh An Huy, Trung Quốc.
Thái độ Thượng Quan Thác Dương khinh miệt vô lễ khiến cho Lã Thắng giận đến mặt lúc thì xanh, lúc lại trắng, xung quanh còn có người xem vây quanh, nếu hắn để cho khí thế của một chàng trai trẻ tuổi lấn áp, ngày sau hắn làm sao còn có thể nói chuyện làm ăn với người trong giới kiến trúc? “Cậu có biết ta là ai không?”
“Lão Lã, tôi dĩ nhiên biết ông là ai, vậy ông có biết tôi là ai không?” Thượng Quan Thác Dương nâng khóe môi lên cười như không cười, cách nói chuyện nói thẳng thắn, anh không thể không bỏ cá tính của mình xuống phối hợp, để tránh đối phương không hiểu được phong cách nói chuyện của người bình thường. “Giờ này ngày này, trong giới thiết kế kiến trúc lời của Thượng Quan Thác Dương tôi nói chính là quy tắc, ai dám không tuân thủ kỷ luật, nguyên tắc của tôi?”
“Bất quá chỉ là một kiến trúc sư nho nhỏ, đừng có mà phát ngôn bừa bãi trước mặt ta, người khác nhường cậu ba phần, là do vận số cậu tốt.”
“Tôi không phải là người phô trương thanh thế, rất nhanh ông sẽ biết đáp án.” Anh ghét nhất là dùng quyền thế để giải quyết ân oán cá nhân, nhưng hôm nay là một ngoại lệ.
Anh lấy điện thoại ra nhanh chóng ấn một dãy số, sau khi điện thoại được kết nối, ánh mắt sắc bén như chim ưng của anh bắn thẳng về phía con heo mập đỏm dáng.
“Dặn dò phái dưới, từ hôm nay trở đi chỉ cần liên quan đến công ty tư vấn kiến trúc Lã Thắng, tất cả sẽ bị cự tuyệt lui tới.”
Anh vừa nói ra lời này, toàn sảnh kinh ngạc nhìn nhau, Thượng Quan Phiên Phiên không nghĩ tới anh sẽ chơi lớn như vậy, gấp gáp muốn ngăn anh một vừa hai phải, “Dừ sao em cũng không có việc gì, anh đừng. . . . .”
“Em câm miệng!” Người phụ nữ này còn thiếu anh một đống lời giải thích, không có tư cách nói chuyện, anh cầm điện thoại di động lên, gõ một chuỗi tin nhắn gửi đến công ty tất cả danh sách.
“Làm gì lại dữ dội như vậy? Chẳng phải người ta cũng vì muốn tốt cho cô, sợ cô sau này không có gì ăn sao!” Lữ Thắng nhịn không được thương hoa tiếc ngọc.
“Ông lo cho mình là tốt rồi.” Heo mập chết tiệt đúng là chưa thấy quan tài chưa đổ lệ, còn dám mang bộ mặt sắc mị như vậy, không thức thời, hắn ngay cả mắt cũng sẽ bị moi người moi ra ném cho heo ăn!
“Cuồng vọng tự đại! Người trẻ tuổi chính là người trẻ tuổi, đã gặp quen mặt còn chưa đủ, công ty ta buôn bán vận chuyển đa dạng có đến mười mấy thứ, sắp xếp ổn thỏa, cả hai tay hai chân ta đều không đếm được, những thứ kia đều là kí hợp đồng đấy! Cậu cho rằng bằng một câu nói của cậu có thể khiến khách hàng của ta rút hợp đồng? đừng trách ta làm tiền bối không cảnh cáo cậu đây là tự tuyệt đường sống.”
Thượng Quan Thác Dương lười phải cùng hắn tranh cãi, dù bận rộn nhưng vẫn nửa ngồi lên bàn trang điểm, lặng lẽ đợi thắng bại phải đến.
Không đến nửa giờ đồng hồ, điện thoại Lã Thắng vang lên, bộ dáng ông chủ không chút hoang mang bắt máy, quá trình nghe điện thoại, sắc mặt bóng loáng của hắn từ từ căng ra rồi chuyển sang màu đỏ của gan heo, tiếp đó lại chuyển sang xanh mét sau đó lại trắng bệch.
“Tại sao có thể. . . . .cậu xác định cậu đã nói cho bọn họ biết vi phạm hợp đồng sẽ phải chịu một khoản tiền không nhỏ? Gặp quỷ! Cái gì gọi là cân nhắc thiệt hơn sau đó mới hủy bỏ buôn bán cùng chúng ta? Vậy chúng ta đã tiến hành được một nửa. . . .Khốn kiếp! ông chủ ta đang nói chuyện điện thoại, cậu nhổ hết đống dây điện thoại chết tiệt trong phòng làm việc kia ra hết cho tôi!”
Gặp phải tình huống xấu hổ như vậy heo sắc giận đến bệnh tim sắp tái phát, Thượng Quan Thác Dương không cần tốn nhiều công sức liền đánh ngã đối thủ, ngồi ở một bên vui mừng chơi ngón tay ngoan ngoãn chờ đợi Lã Thắng nói chuyện điện thoại xong.
Lã Thắng bật ra một câu nói thô tục thấp kém rồi kết thúc diện thoại, giận đến mức rơi vỡ điện thoại. “Cậu. . .Cậu có cần tuyệt tình đến mức độ đó không?”
“Nói cho tôi một lý do?” anh không chút suy nghĩ hỏi ngược lại, thái độ nhẹ nhàng không giống như là có ngọn lửa dù thế nào cũng phải đem công ty người ta phá đổ vậy.
“Chỉ là một người phụ nữ thôi, ngay cả tay tôi cũng chưa đụng tới!” Lã Thắng kêu rên lên như heo bị chọc tiết, cơ nghiệp năm mươi năm như vậy mà bị hủy trong chốc lát, cho dù là có vài nét bút ghi tiền vi phạm hợp đồng là một cái giá trên trời cũng sẽ không có lời!
“Còn phải chờ ông chạm vào tay của cô ấy nữa sao? Tôi cảnh cáo ông nếu như dám xuất hiện trước mặt cô ấy lần nữa, tôi đảm bảo tôi tuyệt đối sẽ không chỉ đơn giản là phá hủy công ty ông như vậy.”
“Anh đừng như vậy, để cho người ta một con đường sống đi!” Bởi vì cô mà khiến một công ty có nguy cơ phải đóng cửa, lương tâm của Thượng Quan Phiên Phiên cô sẽ rất khổ sở.
“Anh dám cam đoan đây không phải là lần đầu tiên cũng không phải là lần cuối cùng ông ta ỷ thế bức người, bỏ qua cho ông ta là cấp cho ông ta nhiều cơ hội bắt nạt những người khác sao?” Thượng Quan Thác Dương nói một câu nói, rất nhiều paparazzi trong đại sảnh nghe được, nhao nhao mà gật đầu đồng ý, chỉ kém không có giơ tay phụ họa.
“Nhưng là. . . . .”
“Không có nhưng nhị gì hết, bây giờ em dọn dẹp rồi theo anh về nhà”.
“Đám phóng viên vừa nghe thấy hai từ khóa “Về nhà”, ánh mắt không khỏi sáng lên, đèm flash nhất thời nâng cao lên. “Thượng Quan Thác Dương, xin hỏi anh có quan hệ với người đứng trước mặt như thế nào?”
“Sun, đây là đối tượng mới kết giao của anh sao? Hai người quen nhau như thế nào?”
“Tiểu thư, có thể phiền cô tháo mặt nạ xuống để chúng tôi chụp vài tấm ảnh được không?”
“Rất xin lỗi, không thể trả lời.” Quan Khang thức trả lời, đầu Thượng Quan Thác Dương đã rất đau, không rảnh suy nghĩ xem vì sao không gọn gàng dứt khoát công bố hia người bọn họ là anh em, có lẽ là do chột dạ, chuyện bọn họ xảy ra quan hệ không thể kể cho ai biết, anh rất khó cây ngay không sợ chết đứng thừa nhận bọn họ chỉ là “anh me” mà thôi. . . . .
-hết chương 5-