Thời điểm Mục Vũ Phi nghe được thông báo kia của Khang Từ lại còn nở nụ cười. Khang Từ kia thật sự là đã cho Mục Vũ Phi cô thể diện rồi, thực sự đã không cô phụ kỳ vọng của cô một chút nào. Giỏi lắm!
Vũ Thiên bởi vì vấn đề phải ẩn dấu đi thân phận của mình, cho nên mỗi ngày chính là đều thật kín đáo đến thăm Mục Vũ Phi một lần. Thế giới này quả thực là quá mức huyền diệu. Trong một lần Vũ Thiên vào thăm Mục Vũ Phi, thì Đoan Mộc cũng theo gót chạy theo, tiến vào. Thời điểm Đoan Mộc nhìn thấy Vũ Thiên lại còn giơ tay lên vẻ đầy kinh ngạc, hô to lên: "Hi!"
Vũ Thiên đi đến gần Đoan Mộc, đưa tay liền níu chặt lấy cổ áo của Đoan Mộc, muốn quẳng luôn anh ta từ cửa sổ ra bên ngoài.
"Mẹ kiếp! Thời điểm anh không có ở đây, tôi còn phải ngầm chăm sóc cho vợ của anh đó. Vậy mà anh lại có thể đối đãi với tôi, cái người làm hộ hoa sứ giả như vậy hay sao? !" Đoan Mộc gào khóc túm chặt lấy khung cửa sổ kêu ầm lên.
"Từ nay về sau cậu hãy cách bà xã của tôi xa xa một chút, trong vòng ba trăm km, cấm cậu được xuất hiện!" Vũ Thiên tiếp tục lạnh mặt đẩy Đoan Mộc đi.
Đoan Mộc sắc mặt vẻ cổ quái nói: "Vợ của anh sao? Vợ của anh chỉ nửa tháng nữa thôi liền phải gả cho người khác rồi đó."
Vũ Thiên đột nhiên ghé sát mặt tới gần mặt Đoan Mộc, nghiến răng nghiến lợi nói: "Đừng cho là tôi không biết
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311576/chuong-183.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.