Chương trước
Chương sau
"Do gấp gáp quá, những người đó đều là do tôi thuê tới đây, cũng đều quá độc ác đi! Vừa rồi thời điểm chúng tôi đàm luận với nhau, bọn họ còn nói trực tiếp buộc em phải đi. Tôi đã phải ngăn cản bọn chúng đến nửa ngày, nói rằng thân thể của em còn chưa khỏe, có như vậy bọn họ mới chịu từ bỏ đó. Em có nhìn thấy hay không, vừa rồi chính tôi cũng là bị bọn họ thòng người từ trên mái nhà treo ngược xuống dưới đó thôi, ôi trời ơi, cái eo của tôi!"
Mục Vũ Phi thấy Đoan Mộc phô trương như vậy, cũng không sao nhịn được cười, liền lặng lẽ nở một nụ cười. Vừa rồi thời điểm cô cười miệng vết thươngliền rất đau, cho nên Mục Vũ Phi tận lực để biên độ động tác nhỏ đi một ít, tránh không làm ảnh hưởng đến vị trí nơi bụng.
Đoan Mộc đưa tay vuốt ve mái tóc của Mục Vũ Phi, nói có chút đau lòng: "Em đã phải chịu uất ức rồi."
Mục Vũ Phi lắc lắc đầu, chịu thì cũng đã chịu rồi, cô còn có thể nói cái gì đây? Hiện tại điều cô có thể làm, chính là phải đòi lại từng chút, từng chút một tất cả những uất ức mà Mục Vũ Phi cô cùng với đứa nhỏ đã phải nhận. Hơn nữa bác sĩ nói, cái thai ở trong bụng của cô chính là một bé trai, đã thành hình rồi. Điều này làm cho cô có thể không hận được sao?
"Nhưng mà bây giờ cái bộ dạng này của em chính là để mặc cho người ta ức hiếp. Em xác định còn muốn ở lại chỗ này nữa hay sao?" Đoan Mộc lại hỏi.
Mục Vũ Phi kiên định gật gật đầu. Cô muốn tự tay mình báo thù, mà không thể để cho những người đó có cơ hội đào thoát!
Đoan Mộc thở dài một tiếng. Anh còn muốn nói điều gì nữa, nhưng mà trong tai nghe lại truyền đến tiếng ồn ào một hồi. Sắc mặt Đoan Mộc liền trầm xuống, cúi người trộm hương ở trên mặt Mục Vũ Phi một cái, liền từ cửa sổ nhảy ra ngoài.
Mục Vũ Phi lấy mu bàn tay lau chùi ở nơi mà Đoan Mộc đã từng hôn mình, chậm rãi đi trở lại đến cạnh giường, nằm xuống.
Cô vừa mới nằm xuống, cánh cửa phòng đã bị Hứa Phàm đẩy bật ra. Hứa Phàm xanh mặt đi đến, nhìn thấy Mục Vũ Phi vẫn bình an nằm ở trên giường, sau liền lập tức thở ra một hơi dài. Hứa Phàm đến gần giường bệnh, di chuyển cái ghế ngồi đến bên người Mục Vũ Phi, nắm tay cô cười khổ rồi nói: "Tôi đã nghĩ đến tình huống em sẽ đi cùng với bọn họ rồi, may mắn. . ."
"Không có gì là may mắn hết, " Mục Vũ Phi cắt ngang lời nói của Đoan Mộc, "Tôi ở tại chỗ nàylà vì cái gì, anh cũng biết mà tôi cũng biết mà. Cho nên anh hãy thu hồi lại cảm xúc của anh đi."
Sắc mặt của Hứa Phàm tối sầm lại, đột nhiên anh ta lại cười ra tiếng giống như đã bị phát cuồng lên vậy. Chỉ có điều là, tiếng cười kia nếu so với khóc thì còn khó hơn nghe! Hứa Phàm xoa xoa khóe mắt hướng về phía Mục Vũ Phi lộ ra một nụ cười chói lọi với hàm răng trắng loa, từ trong kẽ răng nhả ra từng con chữ: "Phi Phi, cho dù là có phải chết, thì chúng ta cũng sẽ phải chết cùng một chỗ!"
Mục Vũ Phi nghiêng mặt đi, không hề để ý tới Hứa Phàm. Con người này thật sự là đã phát điên rồi, mà cô, cũng đã bị điên rồi.
★☆★☆★☆
Hứa Phàm từ sau khi bị Đoan Mộc đánh úp bất ngờ, về sau liền không ngừng canh giữ ở Mục Vũ Phi bên người suốt ngày đêm. Anh ta gần như là đến ngay cả chợp mắt một cái cũng chưa từng chợp mắt, cả ngày cứ thế ngồi ngắm Mục Vũ Phi đến ngẩn người. Mục Vũ Phi cũng rất nể tình không có làm gì kích thích đến anh ta. Suốt ngày Mục Vũ Phi chỉ có nhìn trời nhìn trần nhà đến ngẩn người.
Nhưng mà ngay lúc Hứa Phàm canh chừng nghiêm mật vững chãi như vậy, thì ngay lúc ấy liền có người xông vào.
Bây giờ vẫn còn đang là ban ngày, cánh cửa bị đá văng ra mạnh mẽ. Hứa Phàm vẫn còn chưa kịp phản ứng gì thì đã bị một cái bóng đen đánh cho ngã nhào xuống trên mặt đất. Hứa Phàm vùng vẫy, giãy giụa nghĩ muốn đứng dậy, thì lúc sau đã không còn kịp nữa rồi. Lại có một bóng người thoáng vụt qua trước mặt Hứa Phàm, Hứa Phàm lại bị gắt gao ấn xuống ở trên mặt đất.
Mục Vũ Phi nghiêng đầu, có chút tò mò hỏi: "Vũ Thiên, không phải là anh không được phép ra nước ngoài hay sao?"
Vũ Thiên đi đến bên người Mục Vũ Phi, ôm chặt cô vào ở trong ngực, thở ra một hơi dài nói: "Anh có rất nhiều thân phận, chỉ có điều là, muốn được ra khỏi nước quả thật phải qua thủ tục thật phiền toái, phải đi qua đủ tầng tầng lớp lớp để xin phép."
"Vũ Thiên, mày hãy buông cô ấy ra cho tao! !" Hứa Phàm ra sức giãy dụa khàn giọng gào thét. Thế nhưng mà Ảnh tử vòng tay một cái, liền đánh cho Hứa Phàm trật khớp cằm, rốt cuộc không thể phát ra tiếng được nữa.
Vũ Thiên vươn tay, vuốt ve cái bụng của Mục Vũ Phi đã xẹp lép xuống rồi, bàn tay yên lặng không tự chủ lập tức trở nên run rẩy.
Mục Vũ Phi chế trụ lấy tay của Vũ Thiên, nhẹ nhàng nói: "Đứa nhỏ từ khi bắt đầu có, cho đến lúc không còn, đến liếc mắt một cái anh cũng đều chưa từng bao giờ phát hiện ra mà, có phải không? Em đã nhờ cậy Đoan Mộc hỏa táng con rồi, anh hãy mang tro cốt của con về nhà đi. Tay của Vũ Thiên lập tức dừng lại, anh hỏi vẻ có chút khó tin: "Lần này anh tới đây là để đón em đi, em không định quay về nhà hay sao?"
Mục Vũ Phi nở nụ cười, "Em đoán rằng, nhất định là người nhà họ Khang đã đến nhà để xin lỗi, có đúng hay không? Có phải là người trong nhà đã nói rằng, được trở về nhà là tốt rồi, đúng không?"
Mục Vũ Phi nhìn thấy Vũ Thiên trầm mặc, liền lộ ra một nụ cười, nói một câu vẻ sầu thảm: "Đây là chính là sự bi ai của các gia đình thế gia! Có đôi khi, rõ ràng là mối hận giết con đoạt vợ, nhưng lại cũng chỉ có thể nhẫn nhịn giả tạo. Nhưng mà em sẽ không giống với bọn họ, mặc kệ ai đó đã làm tổn thương em, làm tổn thương đến đứa con của em, em đều phải bắt bọn họ nợ máu trả bằng máu!"
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.