Khang Từ nhìn thấy cảnh này đều cảm thấy buồn nôn. Cô ta uống môt ngụm nước, áp chế cảm giác muốn nôn mửa đang nổi lên ở trong bụng mình. Cô ta xùy một tiếng, nói: "Thấy các người tình chàng ý thiếp như vậy, thật sự là cảm thấy rất xứng đôi."
Mục Vũ Phi lau khóe miệng một chút, nói đầy vẻ khinh thường: "Nếu như cô thấy thích, thì lấy đi, tôi đây lại thấy không có gì lạ."
Tay của Hứa Phàm chợt cứng đờ, cười vẻ xấu hổ, nói: "Phi Phi hãy ăn nhiều một chút gì đó để bồi bổ, để thân thể gầy như vậy thì không tốt đâu."
Mục Vũ Phi lườm một cái trắng mắt. Ăn ăn ăn, chỉ có biết ăn thôi, chẳng lẽ muốn cô ăn thành heo sao? Bất quá đối với tình hình hiện tại thì Mục Vũ Phi cũng đành bất lực. Dù sao cô cũng đang bị người khác trông giữ trong ngoài như vậy, cũng chỉ có thể nói miệng như vậy mà thôi. Hơn nữa cho dù Mục Vũ Phi cô có thể đánh thắng bọn họ, nơi này ít dấu chân người qua lại, cô cũng không biết mình sẽ phải trốn như thế nào. Ngộ nhỡ cô bị chết đói chết cóng ở trên đường như vậy, cô sẽ trở thành trò cười duy nhất trong giới thượng lưu của thành phố A trong thế kỷ này!
Cô buông đũa xuống, nói lời nói có chút thấm thía: "Cầu xin hai người về sau đừng nấu cơm cho tôi ăn nữa được không? Cơm nước kiểu thế này đều sắp sửa thành thứ vũ khí giết người lợi hại rồi. Hứa Phàm và Khang Từ da mặt liền đỏ lựng
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/ong-xa-khong-co-viec-gi-dung-gia-bo-dang-yeu/311565/chuong-177-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.